
ôn tử muốn ngài ngày mai hẵng đi đó”
Tằng tôn tử?
Ba chữ thật đáng yêu.
Lão phu nhân dừng lại một chút, biểu tình từ ái nhìn Hoa Khai, “Vậy ngày mai đi.”
Náo loạn, cuối cùng bình ổn.
Rõ ràng là có thai, nhưng Hoa Khai thấy chính mình dường như biến thành một tiểu trư.
Vốn mỗi ngày việc nàng cần làm chỉ là hầu hạ Thượng Quan Vũ Nguyệt rửa mặt chải đầu, hiện tại bởi vì hoài đứa nhỏ, ngay cả việc ấy cũng không cần làm.
Mặc dù nói đó là tâm ý của hắn, nhưng thành thực mà nói, Hoa Khai có chút không chịu nổi – trước kia canh năm nàng đã tự tỉnh dậy, hiện tại đừng nói canh năm *(canh năm là từ 5– 7 giờ sáng), gà gáy cũng không nghe thấy, mỗi ngày đều ngủ li bì thẳng đến khi Tiểu Đông đến gọi.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đã ra ngoài từ sớm.
Nàng mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Cả người lười biếng, không muốn đọc sách, cũng không muốn luyện viết, tỉnh thì chơ với thỏ ngay trong biệt viện, hoặc là nhìn ra cửa sổ thưởng hoa.
Đã là mùa xuân, trong viện mấy cây đào đều đã nở rộ, đầu cành toàn hoa là hoa, vườn hoa đầy lộc xanh non, màu sắc xinh đẹp cực kì.
Sau khi trời mưa, trong vườn một mảnh trời lam, màu sắc càng khiến cho người ta thoải mái.
Giống như họa.
“Thiếu phu nhân, uống chút canh ngọt đi” Tiểu Thu bưng bát gốm thanh hoa lên, “Trần tẩu nói chưng rất tốt, mời thiếu phu nhân uống ngay cho nóng.”
“Được”
Tam đại đơn truyền, so với lão phu nhân gần đại thọ bảy mươi, thiếu phu nhân có mang càng thêm trọng yếu hơn. Trong phủ chẳng những mời đến những bà mụ có kinh nghiệm chuyên môn nấu ăn cho nàng, còn mời mấy nha đầu trong y quán, xoa bóp tay chân cho nàng, Khoái mã thêm roi sai người đến kinh thành mua áo lông cáo tốt nhất cũng bao tay, chỉ sợ nàng ra ngoài bị lạnh.
Ăn cơm chiều thì, phía trước mặt luôn có một bát canh nấu chín.
Công chúa cũng không hơn được thế này.
Biểu muội Tú nhi vẫn không thích nàng như cũ, nhưng nãi nãi cùng bà bà chỉ cần nhìn thấy nàng liền mi khai nhã tiếu (cười á)
Bụng ngày một lớn lên, mỗi lần tắm rửa thay quần áo, đều cảm thấy rất kì quái.
Kể từ sau khi có thai, Thượng Quan Vũ Nguyệt thường vui vẻ sờ bụng nàng – nói cũng kì quái, kể từ khi có đứa nhỏ, vợ chồng bọn họ dường như mới thực sự trở thành vợ chồng.
Trước kia, bọn họ mặc dù có Chu công chi lễ (abc xyz đó), nhưng hắn luôn ra ngoài sớm, quá bữa chiều mới về phủ, về nhà không phải đi bồi bà nội hoặc nương ngắm trang nói chuyện, chính là ở thư phòng xem trướng bản đọc saxhs, hai người không có nói chuyện với nhau.
Hoa Khai đương nhiên muốn nói chuyện với ắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới chính mình hiện tại ăn của hắn, uống của hắn, liền không nói gì, lại thỉnh thoảng ngửi thấy trên người hắn mùi nữ tử, giận cũng không biết nói gì.
Tiểu Đông nói, cô nương thiếu gia thích, tên Vĩnh Thi.
Nghe nói nguyên bản là người trong sạch, đáng tiếc bị thân thích đoạt gia sản, mẹ con lưu lạc bên ngoài, vì cuộc sống mà phải xướng khúc ở tửu lâu.
Thiếu gia cách mấy ngày sẽ đến nghe nàng xướng khúc, thời tiết tốt thì sẽ cùng nàng đi du hồ.
Nghĩ lại cũng đúng, hắn đã hai mươi lăm, nói trong phủ không có tiểu thiếp, bên ngoài cũng không có thân mật cô nương, đó mới là kì quái.
Hương khí kia, là chuyện thường ngày.
Nhưng từ khi nàng có thai, mùi hương kia không xuất hiện một lần nào, hiện gần như không còn.
Hắn hiện giờ gần như mỗi ngày đều ăn cơm chiều trong phủ.
Bụng nàng càng ngày càng lớn, thời gian hắn ở trong nhà càng dài, có khi thậm chí giữa trưa đã trở về, đến trước phòng hỏi thăm nàng hôm nay ăn có được không, có cảm thấy không thoải mái không, rồi mới tới thư phòng.
Thời thiết tốt thì, hắn sẽ để nàng mặc áo lông cáo, đến Mai viên thưởng mai, cùng nàng nói một ít chuyện lý thú.
Hoa Khai thích nhất trước khi đi ngủ, hắn dùng tay đặt trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi mới tự lẩm bẩm.
Hắn luôn cao cao tại thượng, khi đó lại trở nên thập phần ôn nhu.
Hoa Khai cảm thấy, giữa bọn họ cuối cùng cũng có cái gọi là tình cảm.
Tuy rằng không phải nhiều, có lẽ vẫn còn kém so với hắn và Vĩnh Thi cô nương, nhưng ít ra không còn là khoảng trống, nàng cũng không muốn nhiều lắm, chỉ hi vọng trong lòng hắn nàng không chỉ là nương tử mà hắn cưới chỉ vì muốn mở rộng cơ nghiệp, mà là một thê tử có thể đỡ đần lẫn nhau.
Trong thư phòng của Giang Nam tơ hồ trang, Thượng Quan Vũ Nguyệt đang bàn chuyện cùng Vĩnh Tề, nha đầu vào báo lại, đại phu nhân tới.
Vừa mới nói xong, đại nương đã cùng hai thiếp thân nha đầu, ung dung bước chân vào thư phòng,
“Đại nương”
“Đại phu nhân”
Thượng Quan Vũ Nguyệt đứng lên, “Đại nương mời ngồi.”
Đại phu nhân nhìn bốn phía một chút, cảm thấy ngoài ý muốn, “Vĩnh Tề cũng ở đây?”
“Hắn cùng ta bàn chút sự tình, cũng sắp đi rồi.” Nói xong, cầm lấy vài khối vải màu trên bàn, giao vào tay Vĩnh Tề” Sự tình hôm nay ta còn muốn cân nhắc một chút, Ngươi trước đừng nói với người khác, đi trước đi.”
“Được.”
Sau khi Vĩnh Tề đi khỏi, Thượng Quan Vũ Nguyệt ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân, “Đại nương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”
Đại phu nhân vẫy tay, mấy nha đầu thức thời li