XtGem Forum catalog
Hoa Khai

Hoa Khai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322312

Bình chọn: 7.00/10/231 lượt.

ều, đừng nói là muốn thấy phương nhi cùng thiên nhi, chuyện khó khăn hơn ta cũng sẽ làm được.”

Nói xong hắn thở dài một hơi.

Chuyện này, cho tới giờ hắn cũng không nói với người khác – hoặc cũng không biết nói với người nào, nhưng tóm lại, hôm nay hắn đã nói ra.

Không khó khăn như trong tưởng tượng.

Thâm chí, còn đơn giản hơn trong suy nghĩ.

Hắn vươn tay kéo nàng, áp tai lên bụng nàng – bảo bảo quyền đánh cước đá khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Hoa Khai nhẹ đưa tay lên vuốt tóc hắn, một cái, lại một cái.

“Bới vì nãi nãi vất vả bảo trụ, cho nên chàng mới luôn ngày đêm chiếu cố như vậy a.”

“Phải cố gắng a, bằng không Thượng Quan gia từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, sẽ không có cơm ăn.” Thượng Quan Vũ Nguyệt nói đùa: “Đời người thăng trầm khó nói trước, có khi sau này trong chớp mắt, cái gì cũng không có (trắng tay a).”

“Ta sẽ bắt cá nha.” Nàng đột nhiên nói.

“Bắt cá?”

“Nếu sau này chúng trắng tay, có thể đánh cá sinh sống, chỉ cần lồng trúc cùng lưới nhỏ, một ngày có thể bắt được hơn hai mươi con, đem bán cho tửu lâu,:

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, “Nàng nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt mỉm cười, lại áp tai lên bụng nàng, cũng không hỏi vì sao lại là bắt cá, chỉ cảm thấy tiểu nương tử ngốc này thật đáng yêu.

Tốt thì, nàng cùng hắn ở cùng một chỗ, không tốt, nàng cũng cùng hắn ở cùng một chỗ.

“Ai, ta nghĩ đến.”

“Nghĩ đến cái gì?” Hài tử thai động thật sự rất thú vị, hắn nhịn không được đoán, đây là tay nhỏ hay chân nhỏ đây.

“Lễ vật đại thọ của nãi nãi a.”

“Nha” Nghe đến chuyện này.

“Chàng chỉ cần để ta ngồi bên cạnh nãi nãi, nãi nãi liền cười đến không khép miệng lại được.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt mỉm cười, đúng là.

Trước kia khắp thiên hạ, bà nội yêu quý hắn nhất, nhưng kể từ khi tiểu nương tử có thai, bà nội liền dời trọng tâm, tiểu hài tử chưa sinh ra liền thắng áp đảo.

Có điều vị trí thứ hai này, hắn cam tâm tình nguyện.

Hai tháng sau.

Thượng Quan Vũ Nguyệt nằm xuống không lâu, nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm thấy có người đẩy hắn.

Hắn vốn là người vừa gọi là tỉnh ngay, đẩy như vậy, tự nhiên tỉnh,

Quay đầu nhìn tiểu nương tử, nến đã tắt, không nhìn rõ biểu tình, nhưng lại nghe hơi thở nàng có chút hỗn loạn.

“Ta... ta hình như sắp sinh...”

Hắn thoáng chốc liền tỉnh, “Sắp sinh?”

Hắn nhớ rõ đại phu nói khoảng Đoan ngọ (mùng 5– 5 âm lịch) mới sinh, bây giờ mới sau lập hạ vài ngày (khoảng tháng 4)

“Hơi đau...”

Tay ôm bụng, trên trán nàng là một lớp mồ hôi mỏng.

“Nằm xuống, đùng cử động.”

Nói xong, vội vàng xuống giường, trước thắp nến, cợt gọi người,: Người đâu, mau tới đây.”

Một trận tiếng bước chân vội vàng, “Dạ, thiếu gia.”

“Mau gọi Vương thẩm tới đây.”

Rất nhanh, Vương thẩm tới, nhìn nhìn, xác định là sắp sinh.

Thế là, hắn bị mời ra khỏi phòng, trong phòng thắp thêm vài cây nến nhỏ, ngoài hành lang treo thêm đèn lồng, mấy nha đầu vội vã chuẩn bị nước nóng cùng khăn mặt.

Hắn ngơ ngác đứng ở hành lang, nghe tiếng người vội vã, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Trong tay toát mồ hôi.

Trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng kêu đau.

“Mấy nha đầu các ngươi tránh ra đừng đứng ở đó.” Thanh âm của Vương thẩm, “Lau mồ hôi cho thiếu phu nhân.”

Nửa ngày, tiểu nương tử đột nhiên khóc lên.

Nước nóng đã thay đổi mấy lần, âm thanh trong phòng từ thanh thúy, trở thành vô lực, sau đó gần như không nghe thấy, chỉ thỉnh thoảng truyền tới âm thanh ô ô.

Tiếng gào thét của tiểu miêu kia khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác không biết làm sao.

Lâu quá

Sao lại lâu đến vậy?

Không muốn nghĩ đến những điều không may, hắn chỉ biết tự nhủ, nhất định không có chuyện gì, tiểu nương tử sẽ sinh đứa nhỏ khỏe mạnh, vô sự, lần sinh đầu luôn tương đối lâu...”

Cuối cùng sau khi trời sáng bạch ra thì, trong phòng truyền tới một tiếng khóc to.

Cửa phòng mở ra, Vương thẩm ôm tiểu anh nhi đã được khăn vải bao quanh tiến ra, mặt tươi cuoif nói: “Chúc mừng thiếu gia, là tiểu công tử.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt đưa tay đón lấy đứa nhỏ.

Thật xấu, có điều lại rất đáng yêu (hai câu đốp nhau chan chát)

Đứa nhỏ còn nhỏ nhìn không biết giống ai, nhưng mà, là đứa nhỏ của hắn.

“Đi báo cho lão phu nhân cùng tam phu nhân, nói thiếu phu nhân đã sinh, là tiểu công tử.”

“Vâng”

Ôm đứa nhỏ tới bên giường, sau cả một đêm mái tóc tiểu nương tử hỗn loạn, khuôn mặt mệt mói, hai mắt có chút vô thần, ngơ ngác nhìn con,

Hắn đặt đứa nhở bên cạnh nàng, “Là nhi tử.”

Thanh âm cuối cùng kéo thần trí Hoa Khai trở lại, ngoái đầu nhìn nhi tử của mình, nhìn hắn, lại nhìn nhi tử, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhi tử, cười cười, nháy mắt, lệ lại chảy xuống.

Chú thích:



* Canh năm là cách tính thời gian theo âm lịch được dùng ở một số nước châu á như Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, ....



Giờ Âm Lịch – Dương Lịch




Tương truyền ngày xưa có một người tên Đại Nhiêu đã lập ra Thập Can và Thập Nhị Chi để giúp người ta tính toán thời gian. Việc tính giờ cũng có liên quan đến tập tính của 12 loài vật:




• Tý (23– 1 giờ): Lúc chuột đang hoạt