
ền rủa. Từ đó không ai thấy chàng Gù nữa. Mãi đến mùa xuân năm sau, Maia, cô gái chăn cừu nhỏ nhắn trong lúc đi tìm chú dê con bị lạc bầy, đã phát hiện dưới chân núi một trái tim bị nứt nẻ. Cô gái bỗng nhớ tới chàng Gù bất hạnh đã chết vì tình yêu điên dại. Nàng cúi xuống trước trái tim tan vỡ và khóc nức nở. Vì nàng cũng là kẻ đơn độc, không được yêu. Thật kỳ lạ, những giọt nước mắt của Maia cứ thấm sâu vào tàng đá, vày ngay trên chỗ đó mọc lên hai bông hoa, một bông có những cánh nho nhỏ màu hồng quấn quanh thân cành giống như những trái tim nhỏ xíu bị nứt nẻ; còn bông kia thì nở ra những cái chuông nhỏ màu trắng treo lủng lẳng trên cành, hệt như những giọt nước mắt trong suốt.
Sau này, con người đã đem những bông hoa đó về trồng trong vườn và gọi bông hoa màu hồng là Hoa Trái Tim Tan Vỡ, còn bông hoa màu trắng là Hoa Linh Lan."
Đối với tôi, hoa linh lan là một loài hoa rất đẹp, trong trắng và không tì vết. Nó có khả năng chữa bệnh tim, nhưng ngược lại, cũng có thể trở thành một thứ độc dược giết người. Thế nên, mỗi lần nhắc tới hoa linh lan, tôi lại nghĩ tới một trái tim đang ngày đêm rỉ máu với những nỗi buồn đau vô hạn mà tôi không thể nào chạm tới.
Truyền thuyết về loài hoa ấy như một câu chuyện thật buồn. Tình yêu luôn đi kèm với nỗi cô đơn, phải chăng? Những kẻ cô đơn khát khao tình yêu, nhưng tình yêu lại luôn từ chối họ.
Sau này, tôi đọc thêm rất nhiều câu truyện khác về hoa linh lan. Cũng như biết thêm rất nhiều cái tên khác của loài hoa ấy. Hoa này, ngoài tên tiếng Anh, Lily of the Valley, còn được gọi là Our Lady's Tears (Nước mắt của mẹ). do theo truyền thuyết trong Thiên Chúa Giáo, linh lan xuất hiện từ những giọt nước mắt của Đức Mẹ đồng tronh Maria khi Chúa Jesu bị đóng đinh trên thánh giá. Một thuyết khác cho rằng, khi bị đuổi khỏi Thiên đàng, những giọt nước mắt Eva đã rơi xuống và trở thành hoa linh lan. Tôi yêu thích hoa linh lan không chỉ vì nó đẹp, bởi những truyền thuyết về nó đều thấm đẫm bi thương, khiến con người ta ướt lệ, mà còn bởi vì...
Tên tôi là "Hoa-Linh-Lan". Cuộc đời tôi, như cái tên, man mác buồn, man mác vui.
...
Lần đầu tiên tôi gặp Khánh là khi cậu ấy mười bốn tuổi. Chúng tôi học lớp Chín cùng nhau, khánh chuyển đến học sau tôi nhiều lắm. Khánh có một đôi mắt vô cảm, một khuôn mặt đường nét và thu hút. tuy cậu ấy khá ga lăng nhưng sống lại vô xùng khép kín. Không chỉ bọn con gái trong lớp tôi mà gần như con gái cả trường đều thích cậu ấy. Cái gì cậu ấy cũng "nhất" thì làm sao mà không thích được cơ chứ? Cao nhất, đẹp trai nhất, học giỏi nhất và ga lăng nhất, lạnh lùng nhất, chơi thể thao giỏi nhất, v.v... Nhiều cái nhất kể mãi không hết - đó là Khánh - một điểm sáng nổi bật trong mọi điểm sáng.
Bù lại cho sự yêu thích của nữ giới, cậu ấy nhận được kha nhiều ác cảm từ bọn con trai. Những ngày cuối năm lớp chín, theo tôi nghĩ, là một khoảng thời gian mệt mỏi và buồn bã của Khánh. Ở lứa tuổi của chúng tôi khi đó, mong muốn khẳng định bản thân rất cao. Và đánh đấm bỗng dưng là con đường ngắn nhất để bọn con trai thể hiện cái tôi rất trẻ con của chúng.
Cậu ấy thường xuyên bị bọn con trai trong trường đánh. Mặt mày xuất hiện vô số những bầm thâm. Tuy nhiên, có lẽ cậu ấy không đánh lại bọn chúng bao giờ chỉ im lặng chịu đựng. Bọn con gái rỉ tai nhau điều này và tôi cũng tham gia vào mọi cuộc chuyện trò, bàn tán xung quanh nhữn trận đánh đó. Có đứa cho Khánh nhát gan nên đã chịu đòn mà không đánh lại. Cũng có đứa nói, bọn con trai quá đông và Khánh đã chống trả nhưng thất bại vì lực lượng không cân sức. Quan điểm nào cũng đôi phần có lý. Nhưng cá nhân tôi lại cho rằng, có lối cư xử chuẩn không cần chỉnh.
Có một lần, tôi nhìn thấy Khánh, với những vết bầm dập trên mặt và máu chảy rất nhiều nơi cánh tay. Cậu ấy lui về phía sau vườn trường, sau một trận đòn nhừ tử của bọn lớp Mười.
Tôi đi theo.
Vì tò mò.
Sự tò mò của tôi mang lại nhiều điểu hơn tôi nghĩ. Lúc đó chỉ vì là sự ngạc nhiên cực độ. Sau này, nó còn khiến tôi đóng vai một kẻ đi theo trong suốt quãng đường dài.
Khánh ngồi bệt ở đống cỏ, bằng sự cố gắng hết sức của cánh tay bị gãy, cậu ấy kéo khóa quần.
Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi vì xấu hổ. Nhưng chẳng hiểu điều gì, khiến tôi qua lại nhìn, cậu ấy mở khóa quần ra, nhìn vào "cái đó" của mình, thở phào một cái rồi cười.
Tôi khi đó - một cô bé mười bốn tuổi như mọi cô bé mười bốn tuổi khác, nhìn vào hành động của Khánh là biến thái vô cùng.
Hồi sau, tôi đã kể chuyện tôi nhìn thấy đó với con bạn thân của mình, tất nhiên, kèm theo một rổ thắc mắc. Rồi con bạn thân của tôi lại kể tiếp với một con bạn khác của nó. Cứ như thế, câu chuyện nhanh chóng được lan truyền, và mau lẹ hơn tôi tưởng. Tôi không nghĩ câu chuyện này gây hại cho Khánh, đó chỉ là những thắc mắc hiển nhiên của tôi... Vậy mà...
Bọn con trai bắt đầu giễu cợt Khánh, chúng nó "chợt nhớ" những lần đánh nhau, Khánh luôn dợ bị đau chỗ ấy. Tất nhiên, thằng nào chẳng sợ, nhưng nỗi sợ của Khánh luôn được thể hiện một cách thái quá hơn người bình thường. Chúng nó nói rằng hẳn Khánh bị tật ở "cái đó".
S