Old school Swatch Watches
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322412

Bình chọn: 10.00/10/241 lượt.

au buổi sinh hoạt ngày thứ Bảy cuối tuần, Khành bị đám con trai lôi vào nhà vệ sinh. Chúng đẻ Khánh xuống, bắt tụt quần và chế giễu, trêu chọc. Tất cả đám con gái đều biết điều này, đứng từ xa xôn xao nhưng không ai dám bình luận gì nhiều vì xấu hổ.

Sau đó, Khánh chuyển trường.

Đó là ngôi trường thứ ba Khánh theo học trong bốn năm cấp hai.

Sau này, tôi biết được Khánh đi du học, điều đó khiến tôi thực sự rất buồn. Tôi nghĩ việc cậu ấy phải chuyển trường là lỗi tại cái miệng lắm lời của tôi. Có một thời gian, nghĩ về Khánh là việc duy nhất tôi làm trong ngày. Đôi khi, tôi thắc mắc liệu cậu ấy có Gay không nhỉ? Thời điểm tôi tự hỏi mình câu hỏi đó, vấn đề đồng tính còn được đề cập nhiều với thái độ không tích cực. Thông tin ngày đó còn rất nghèo nàn, nên tôi chỉ có thể cập nhật một cách sơ sài, qua cái nhìn chủ quan, thiển cận của một số người viết bào. Nhưng rồi, tôi lại xua ý nghĩ đó đi, việc chăm chút đến của quý không có nghĩa là người đó có vấn đề gì giới tình cả. Mỗi người có một sở thích, dù nó kỳ quặc, chẳng phải cũng nên tôn tọng sao?

Trong mắt một cô bé như tôi thì Khánh thật đẹp trai. Ai cũng nói vậy, cậu ấy phát triển chiều ao sớm, nên lớp chín, Khánh đã cao 1m75. Có lần, đi khám sức khỏe định kỳ của toàn khối, bác sĩ nói cậu ấy vẫn còn có thể cao thêm. Điều đó làm bao nhiêu đứa trong khối phải trầm trồ.

Tôi không hiểu tại sao Khánh lại sống khép kín như vậy? Cậu ấy có nỗi mặc cảm thầm kín nào mà người ngoài không ai hay biết chăng? Tôi biết ôm một nỗi mặc cảm thì bản thân sẽ cảm thấy rất khổ sở như thế nào? Sau này tôi càng hiểu rõ hơn vì đã phải trái qua sự mặc cảm ấy. Mỗi lần nghĩ về chuyện Khánh mặc cảm với một điều gì đó, là tôi lại liên tưởng tới chàng Gù trong sự tích hoa linh lan. Anh ta đã ôm nỗi cô đơn rồi chết đi. Ai mang trong mình một bí mật mà không có niềm tin thì cũng đều sẽ cô đơn như vậy...

Việc nghĩ về Khánh với quá nhiều ấy này, khiến tôi hạ quyết tâm sẽ phải gặp Khánh vào một ngày không xa, để nói lời xin lỗi và mong cậu ấy sẽ tha thứ cho mình.

Một năm sau đó, khi tôi đang học lớp Mười, bố tôi bị bắt với tội danh tham nhũng và lợi dụng chức quyền, gây hậu quả nghiêm trọng. Tất cả tài sản của gia đình đều bị tịch thu. Tôi không khóc, cũng không trách bố. Tôi làm như vậy, tôi cũng vẫn phải tin ông hẳn có lý do của mình. Trong mắt tôi, bố luôn là một người bố mẫu mực, một người đàn ông chính trực và tuyệt vời. Nhìn ông bình thản bước đi mà lòng tôi se sắt. Tôi hoi ông có hối hận vì những việc đã làm không? Ông chỉ cười. còn mẹ tôi thì khóc và ngất lên ngất xuống.

Tôi nói, nếu bố có một mức lương xứng đáng hơn, với công việc của một cán bộ cần mẫn, bố sẽ không làm việc đó đúng không? Bố trả lời: "Không!" "Khi con đã có cái xứng đáng với mình, con sẽ nghĩ rằng nó là không đủ. Ngay cả khi bố có một mức lương cao hơn và xứng đáng hơn với bố, bố vẫn sẽ nghĩ nó là không đủ."

Bố tự sát trong trại giam. Đáng ra ông chỉ phải đi tù hai năm thôi, nhưng ông đã vào đó và không bao giờ trở ra nữa. Nói một cách khác đi, là ông đã để tâm hồn mình lại trong ngục, chỉ để cho mẹ con tôi đón cái xác trở về.

Ông là hiệu trưởng trường cấp hai mà khánh và tôi đã từng học.

Việc này thực sự nhục nhã với ông.

Tôi biết, tội trạng của ông không phải như vậy. Nhưng ông không thanh minh mà chọn cho mình cách ra đi lặng lẽ. Những điều ông nói cứ như thể ông có thể chấp nhận tất cả tôi lỗi về mình. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Khánh, nghĩ đến những trận đòn vô cớ mà cậu ấy phải chịu suốt những năm cấp hai mà không một lần phản kháng, oán trách, kêu than hay thanh mình gì cả. Những người đàn ông có một sự chập nhận thật kỳ lạ. Khi họ đã chấp nhận rồi thì mặc cho tất cả xấu xa, họ vẫn sẵn sàng vơ vào minh đon giản như thế sao?

Anh trai tôi khi đó đã trưởng thành, nói rằng tôi và mẹ cần đi khỏi nơi đây và bắt đầu một cuộc sống mới. Anh lấy vợ ở Phần Lan, chị dâu tôi là người ngoại quốc. Anh muốn đón mẹ sang để gần vợ chồng và con của anh. Gia đình đoàn tụ, tiện chăm sóc. Đồng thời, anh cũng muốn tôi sang đó để thanh thản sống mà tiếp tục học hành.

Hóa ra là cứ mỗi khi có chuyện xảy ra ở nơi bạn đã từng sống, sẽ không thể tiếp tục sống yên ổn ở đó được nữa. Bởi những lời đàm tiếu và dị nghị sẽ đeo duổi mãi không thôi. Người hết thì cũng đã chết rồi, kể có tội (nếu có) thì giờ đây cũng chẳng còn đâu. Nhưng những người vô tội, những người đang sống, thì lại phải chịu đựng đủ mọi áp lực: áp lực của định kiến xã hội và áp lực của mỗi quá khứ buồn đau.

Vì thế mà, bỗng nhiên tôi hiểu sâu sắc những gì Khánh đã trải qua, hiểu vì sao cậu ấy phải rời xa chúng tôi để đi tới một nơi xa lắc. Chắc cậu ấy cũng nhớ nhà, nhớ nơi ở cậu ấy đã từng sống và lớn lên chứ? Bởi vì tôi cũng thế, khi ra đi... tôi lưu luyến rất nhiều.

Tôi sang Phần Lan năm lớp Mười một.

Tôi nhớ bố!

Phần Lan có quốc hoa là hoa linh lan. Anh trai tôi nói đùa rằng "Hoa Linh Lan" đã trở về với mảnh đất của nó. Nhưng tôi biết rằng, Phần Lan không phải là mảnh đất của tôi. Tôi chỉ đến với nó để trành những ánh nhìn đeo đẳng, rượt đuổi mẹ con tôi. Và vì