
nhưng tại sao chứ? Thực ra, có nhiều nam sinh còn xấu xa
hơn Hình Tuế Kiến. Cô từng chứng kiến Thiện Tiểu Phi ngồi ghế đầu tiên ở dãy
bàn thứ ba cố ý sờ ngực Hứa Diễm trong giờ học, lần nào Hứa Diễm cũng muốn khóc
nhưng chỉ hèn nhát giận đỏ mặt mà không dám nói lời nào.
Cô đi báo với giáo viên chủ nhiệm,
kết quả khi giáo viên chủ nhiệm đặt câu hỏi thì Hứa Diễm thề thốt phủ nhận.
Thậm chí còn buộc tội cô cố ý châm ngòi chia sẽ tình bạn bè. Đối với người như
vậy, lần tiếp theo lại bắt gặp Thiện Tiểu Phi vói tay vào trong váy của Hứa
Diễm, cô chỉ chăm chú lắng nghe giảng bài mà vờ như chẳng thấy.
Còn Từ Khắc ngồi dãy bàn thứ ba ghế
số sáu, cứ tới ba giờ chiều mỗi ngày sẽ biến mất. Có lần tài xế lái xe trên
đường, cô thấy Từ Khắc đang uy hiếp nhóm học sinh tiểu học trường bên cạnh
trong ngõ hẻm, ép các em phải giao tiền tiêu vặt. Ngoài ra, trong lớp có Hồ
Minh tỏ tình với Chu Mẫn. Sau khi bị từ chối, cậu ta đi rêu rao khắp nơi rằng
Chu Mẫn đã ngủ với vô số người…
So với bọn họ, thành tích học tập
của Hình Tuế Kiến rất kém, nhưng phẩm hạnh không đến nỗi tồi. Cô nghe nói, gã
còn đánh ba tên Thiện Tiểu Phi, Từ Khắc và Hồ Minh. Lúc bị xử phạt, gã chẳng hề
đưa ra nguyên nhân mà chỉ nói lí do duy nhất là, trông bọn họ xấu quá làm gã
chướng mắt.
Gã kéo bè kéo lũ đánh nhau là vì
nam sinh trường kế bên chạy tới gây hấn, nói học sinh trường bọn họ không phải
thứ ‘phá gia chi tử’ thì cũng là đồ mọt sách. Đôi bên đấu đá với nhau vài lần,
các nam sinh trường kế bên trông thấy gã đều rụt rè sợ sệt và gọi gã bằng một
tiếng ‘đại ca’.
Năm đó đám học sinh trẻ người non
dạ, nhóm con ông cháu cha [2'> luôn tìm kiếm những điều phấn khích. Thực ra, họ
còn lén lút mua đi bán lại những thứ nguy hiểm phạm pháp, thậm chí có tên ‘phá
gia chi tử’ còn âm thầm nói với Hình Tuế Kiến, anh ta có thể đưa con đường phát
tài này cho gã. Thế nhưng Hình Tuế Kiến từ chối ngay.
[2'>
Nguyên tác: phú nhị đại - thế hệ con nhà giàu thứ hai là thuật ngữ dùng để chỉ
các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái
cán bộ làm to ở TQ.
Lúc đó cô nghĩ mình không quan tâm
tới chuyện bên ngoài, một lòng muốn đọc sách thánh hiền. Tuy nhiên, hóa ra mọi
hành vi của người bạn học ngồi kế bên cô đều yên lặng để ý.
Mỗi một việc gã làm, bất kể là xấu
hay tốt, dưới đáy lòng cô vẫn âm thầm phỉ nhổ, khinh bỉ và kháng nghị. Nhưng
thời đi học, Hình Tuế Kiến không lén sờ ngực cô, không cướp giật đồ của cô,
ngoài chuyện kia ra thì gã thậm chí chưa có lỗi gì to tát với cô. Vậy rốt cuộc
tại sao cô căm ghét gã đến thế? Hơn nữa, không phải cô áp dụng biện pháp làm
ngơ với những kẻ đáng ghét này ư?
Cô cẩn thận nhớ tới, khi đó cô thấy
Hình Tuế Kiến quá nguy hiểm. Gã sống ở một thế giới khác, khiến người sống
trong tháp ngà như cô thật kích thích. Có đôi khi, những hành vi ‘chệch đường
ray’ hay ‘sa đọa’ của gã làm lượng adrenalin của cô tăng cao, thỉnh thoảng cô
cũng muốn thử truy đuổi thứ cảm giác nguy hiểm này. Giống như đi học lái xe, cô
muốn tìm sự phấn khích. Cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, cô sợ bị
thay đổi nhưng cũng chờ mong được thay đổi.
Thực ra, Kiều Duy Đóa cô là một cô
gái miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo không hơn không kém! Vậy lẽ nào cô
thật sự không hề động lòng với sự ‘kích thích’ kia?
Một sợi dây đàn căng cứng nào đó
phút chốc đứt ngang.
...
Cô mới vào công ty thì đã lập tức
cảm giác được bầu không khí kì lạ.
Hình Tuế Kiến đi vắng, cô sinh viên
làm thêm thu mình ở một bên. Trong sảnh tiếp khách có một người phụ nữ xinh đẹp
do nhan sắc được chỉnh sửa nhăn nhó ngồi đó, còn Ôn Ngọc đang pha trà.
“Xin hỏi, bác là…” Cô tưởng khách
hàng nên đi lên chào đón.
Tiếp đãi khách hàng là một trong
những công việc của cô.
“Cô là Kiều Duy Đóa à?” Đối phương
cắt ngang lời cô, hỏi thẳng thừng.
“Vâng ạ.” Cô vừa gật đầu thì bất
ngờ một tiếng ‘bốp’ vang lên, một cái tát nảy lửa phía đối diện ném tới.
Khi mọi khoảng trống của cuộc sống
đều bị một người đàn ông chiếm đóng, bạn sẽ có cảm giác gì? Cô đang nghiêm túc
suy nghĩ về vấn đề ấy, thì cái tát này đã chặt đứt sợi dây đàn căng cứng trong
lòng cô.
“Mày là đồ đê tiện, mày phá hủy
mười năm tuổi xuân của con trai tao, bây giờ mày còn mặt dày tới bám níu nó
hả?” Bà Hình Nhân mắng nhiếc, “Tao đánh chết mày!” Vừa dứt lời, bà lại đanh đá
vung mạnh tay.
Lần đầu bị đánh là vì cô chưa chuẩn
bị, lần thứ hai bị đánh nữa thì cô chính là bị coi thường. Kiều Duy Đóa túm lấy
tay bà Hình Nhân, dùng ánh mắt băng giá quan sát bà ta.
Cô không ngoan ngoãn ‘phối hợp’
chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến bà Hình Nhân bừng bừng tức giận.
Bà Hình Nhân định đánh tiếp, nhưng không biết cô lấy đâu ra sức mạnh mà cầm
chặt cổ tay bà Hình Nhân, ánh mắt giá rét đến đáng sợ.
Kiều Duy Đóa lập tức biết rõ thân
phận của đối phương, nhưng kêu cô để mặc cho người tự do đánh mắng? Nằm mơ đi!
Ôn Ngọc đang pha trà thì nghe bên
ngoài có tiếng ồn ào, cũng vội vàng chạy ra.
“Bác Hình, đã xảy ra việc gì?” Khi
thấy cảnh hai người gi