
n!"
"Aiz, quên đi, đừng nói nữa, tình huống có chút phức tạp." Người đàn ông mập mạp khoát tay đi ra cửa, không muốn bàn tới nữa.
Người đàn ông trung niên cũng đi cùng hắn, thô bỉ cười, "Phức tạp thế nào? Nói cho lão đại của các cậu biết, tôi cũng hận con bé đó không kém, chờ cậu ta báo thù xong, chơi đủ rồi, ném cho tôi chơi một thời gian, tôi nhất định sẽ trị cô ta!"
Hai giọng nói kia càng lúc càng xa, còn vẻ mặt của Duy Đóa đã chết lặng.
Cô nhận ra hai người kia, một người là Lão Từ hãm hại cô, một người là bạn học cũ của cô Trần Tiểu Béo.
Hóa ra bọn họ quen nhau? Một trước một sau tiến lên, chân tướng hiện lên trong đầu cô. Thiếu chút nữa cô đã bật cười, làm sao cô có thể cho rằng hắn có thể là người tốt chứ? Thiếu chút nữa cô lại bị lừa! Cô mới đá Tống Phỉ Nhiên, đã bị trả thù đáng sợ như vậy, còn hắn thì sao? Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của hắn, đều do hắn hãm hại! Trong trò chơi này hắn rốt cuộc đóng vai gì? Có phải Tiểu Lộng bị thương nặng cũng là một phần trong kế hoạch của hắn?
Trả thù? Ha ha, thế nào không có ai hỏi cô có hận hay không?
Đứng tại chỗ, ánh mắt cô lạnh lùng, ngón tay cầm tờ hóa đơn viện phí quá chặt đến mức trắng bệch.
Cho nên, hắn mới giáng một đòn mạnh như vậy để cho cô sa cơ thất thế? Đến đây đi! Đến đây đi!
Cô sẽ không dễ dàng giúp cho hắn đạt được! Hắn muốn chơi trò chơi? Được! Cô sẽ chơi với hắn đến cùng, xem đến cuối cùng rốt cuộc là ai thắng ai thua!
Hãy đợi đấy! Cô muốn hắn mở to mắt, từ từ xem Kiều Duy Đóa cô không phải là người dễ chọc !
Lòng như thủy triều dâng khiến cho lửa giận ngày càng bùng cháy.
"Cô làm gì ở chỗ này?" Có người vỗ bờ vai cô.
Cô từ từ xoay người.
"Tôi xếp hàng nộp viện phí." Từ trên người hắn cô ngửi thấy mùi máu tươi.
Hóa đơn trong tay cô bị lấy đi.
"Có tôi ở đây, không cần lo lắng chuyện tiền nong." Hắn lấy thẻ tín dụng ra, chuẩn bị đưa về phía cửa chắn.
Duy Đóa đè tay hắn lại.
"Tôi không có tiền trả cho anh." Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh.
"Nói sau đi." Hắn không quan tâm.
"Tiểu Lộng...là con gái của tôi và anh, tôi hi vọng anh có thể gánh giúp tiền viện phí khổng lồ hiện tại cũng như trong tương lai, cho đến khi con bé bình phục."
Cô bình tĩnh nói, "Đây là anh nợ tôi." Cô đã sớm chuẩn bị tốt lời nói dối này.
Hắn nhìn cô một cái.
Im lặng vài giây.
"Ừ." Không phản đối gì.
"Tôi... Chuẩn bị xin nghỉ việc tập trung chăm sóc Tiểu Lộng..." Cô im lặng bình tĩnh hít thở.
Trước đó cô chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Hắn chăm chú nhìn cô, chờ chính cô nói tiếp.
"Cho nên, anh có muốn nuôi tôi hay không? Tôi...nghĩ nên ở cạnh anh..." Cô lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhưng trong đáy mắt không có một chút tình cảm ấm
áp nào.
Bởi vì trò chơi giữa hoa và lửa sắp bắt đầu.
Hình Tuế Kiến lại im lặng vài giây.
"Ngày mai cô chuyển đến nhà mới của tôi." Đến lượt hắn nộp tiền, hắn nhanh chóng đi về phía cửa sổ, không chú ý đến đôi mắt tóe lửa ở phía sau mình. Hình Tuế Kiến tuyệt đối là một kẻ mất kiểm soát với màu trắng và đen.
Đá cẩm thạch màu đen, vách tường màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, phòng bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.
Tự hắn thiết kế ngôi nhà này thành màu đen trắng giống như trong tạp chí sao? Duy Đóa không thể không thừa nhận thật ra thưởng thức của hắn không hề kém như trong tưởng tượng của cô.
Sáng sớm, cô từ trên chiếc giường đôi lớn ngồi dậy. Giường là màu đen, tràn đầy hơi thở nam tính, tủ đầu giường màu trắng, làm cho cả phòng ngủ có vẻ thật thanh thoát, nhưng thiếu một loại cảm giác ấm áp, hơn nữa là cảm giác trống rỗng.
Trong hơi thở của cô còn tồn tại hơi thở nam tính vô cùng mãnh liệt, Duy Đóa xoa xoa trán.
Từ lúc vào đây ở đến giờ, cô vẫn giữ thói quen cũ thức trắng đến bình minh.
Xốc chiếc chăn màu trắng lên, chân trần bước xuống đất, đến nhà tắm rửa mặt, cô vô cùng để ý đến dung nhan của mình, theo thói quen buộc chiếc khăn lụa ở cổ, động tác của cô hơi dừng lại một chút.
Nhìn trong gương ở cổ có một vết sẹo vô cùng kinh khủng, khóe môi cô lạnh lùng nhếch lên, cô nắm chặt khăn lụa trong tay, ra khỏi nhà tắm.
Nhưng hiện tại cô đang ở “nhà”, không phải có quyền “tùy hứng” sao?
Cô bước vào căn phòng bếp màu đen, đun một nồi nước sôi, nấu cho mình chút mì.
Trong quá trình chờ đợi, Duy Đóa lặng lẽ đánh giá "nhà mới" của mình.
Cô ở chung với Hình Tuế Kiến.
Năm ngày trước, cô mang theo hai bộ quần áo tiến vào, vừa mở cửa phòng, cô đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Căn hộ vô cùng lớn, rộng khoảng từ bốn đến năm trăm mét vuông, chia thành hai tầng, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Ôn, thì quả thực quá mức xa hoa. Tuy nhiên điều hoàn toàn trái ngược lại là căn hộ được trang trí vô cùng đơn giản.
Tầng một là phòng khách, sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu đen, ngoài một bộ sofa màu trắng thì không có thứ gì hết, trống trải đến mức làm cho người ta lầm tưởng đang xông vào đại sảnh khách sạn.
Cô ngay lập tức bước lên tầng hai, sau đó cả người đều cứng đờ. Tầng hai rộng hơn hai trăm mét vuông, chỉ có một phòng khách nhỏ, một phòng bếp và thư phòng, nhưng một nơi rộng lớn như vậy mà lại chỉ