
à một điều tiếc nuối nhưng đó kết nên quả ngọt, thứ quan trọng và
có giá trị cao hơn…”. Nói đến đây, chàng dừng lại một lát, ánh mắt sâu
thăm thẳm tựa mặt hồ tối phủ đầy sương mù trong đêm trăng, khiến người
ta không thể nhìn rõ biểu cảm thực sự…
Một lát sau Cơ Anh nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, thấp giọng nói: “Có điều ngươi nói đúng, hoa ở nơi này… thực sự có mùi hơi nồng”.
Ánh mắt Tiết Thái bỗng sáng bừng lên, khẽ hừ nói: “Thật sao? Không ngờ gan của Vệ Ngọc Hành lại to đến vậy”.
“Chắc gì đã là hắn”. Cơ Anh quay lại bàn, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ vào mép bàn, cúi đầu trầm ngâm.
Tiết Thái chớp chớp nhìn chàng bằng đôi mắt to của hắn.
Cơ Anh nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột này của hắn, không nhịn được phì cười: “Ngươi đoán xem khi một người lâm vào tình cảnh khó khăn thì sẽ làm thế nào?”.
“Phán đoán xem tình cảnh khó khăn trước mặt rốt cuộc là gì và làm thế nào để thoát ra được”.
“Vậy thì, theo ngươi tỉnh cảnh khó khăn hiện nay là gì?” “Nơi này lạ lùng, không nên ở lâu”. “Lạ lùng như thế nào?”.
Tiết Thái giơ ba ngón tay lên: “Thứ nhất, không thấy thủ vệ của chúng ta đâu, những kẻ canh gác ở bên ngoài sân, căn bản đều lạ mặt; thứ hai, tuy bây giờ đã về đêm nhưng vẫn chưa đến giờ Tuất, về lý mà nói vẫn
chưa phải là giờ đi ngủ, nhưng ngoài nơi này của chúng ta những phòng
khác đều tối như hũ nút không có ánh đèn; thứ ba, đang đêm mưa gió tầm
tã sẽ có rất nhiều âm thanh chúng ta không thể nghe thấy, giữa những
hương hoa quá nòng sẽ có rất nhiều thứ chúng ta không thể ngửi được”.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như…”. Tiết Thái bỗng giơ tay trái lên, ống tay áo tụt xuống;
hắn xoay lòng bàn tay lại, phía trên có một vệt máu nhàn nhạt. Hắn giải
thích: “Tiểu nhân vô ý dính phải khi mở cửa sổ lúc nãy”.
Đồng tử Cơ Anh co lại: “Nếu như ban nãy bên ngoài có một trận chém
giết, thì dù mưa to hơn gấp mười lần ta cũng không thể không nghe thấy”.
Tiết Thái cười: “Không sai. Võ công của ngài tuy không thể coi là
thượng thừa, nhưng tiểu nhân tin rằng nếu có người động thủ với ngài ở
bên ngoài cửa sổ, ngài vẫn có thể cảm nhận được”.
Câu nói này nửa khen nửa không, nửa chê nửa không, Cơ Anh chỉ cười
khổ Tiết Thái liền chuyển chủ đề, tiếp tục nói: “Cho nên, tiểu nhân
không nói đó là chuyện vừa mới xảy ra”.
Cơ Anh không tỏ thái độ gì.
Tiết Thái tiếp tục phân tích: “Cũng có nghĩa là cho đù đã xảy ra một
trận chém giết ở đây cung là phát sinh trước lúc chúng ta đến. Có lẽ vì
trận mưa lớn này, cho nên sát thủ không kịp dọn dẹp ổn thỏa, nên đã để
vệt máu còn dây lại trên khung cửa”.
Cơ Anh nghe tới đây, nhướng mày nói: “Về căn bản ta đồng ý với phân
tích của ngươi, có điều, ta lại có cách nhìn khác về vết máu”.
“Ồ”.
Cơ Anh quay người lại, hướng ra khung cửa sổ, ánh mắt hơi chùng
xuống, giọng nói trong phút chốc cũng trở nên chậm và nhỏ lại: “Ta cảm
thấy, vệt máu đó không phải sơ suất để lại mà là có người cố ý”.
“Cố ý?” Tiết Thái mở to mắt: “Tại sao?”.
Cơ Anh lấy một tờ giấy trên bàn, trải phẳng ra, mỉm cười chậm rãi nói bốn chữ: “Là để cảnh báo”.
Mưa gió sầm sập đập vào tấm rèm cửa sổ kêu lạch cạch.
Nước đun trên bếp lò đã sôi lục bục, đẩy nắp ấm nảy lên, nhưng hai
người ngồi đánh cờ bên cạnh lò hình như hoàn toàn không nghe thấy gì
không ai thèm để ý. Hơi nước trắng mờ từ từ bao phủ, khuôn mặt Khương
Trầm Ngư chìm trong màn hơi mờ, giống như một pho tượng tạc bằng ngọc.
Nàng cầm một quân cờ, nhưng mãi không nhúc nhích.
Nắp ấm dần dần không nảy lên nữa.
Trong phòng yên ắng vô cùng. Chỉ có tiếng hít thở của hai người nhè nhẹ nhàn nhạt, cực kỳ bình tĩnh.
Một khoảng thời gian dài cứ trôi qua như thế, cuối cùng Khương Trầm
Ngư đã cử động, chầm chậm, từng chút từng chút ngẩng đầu lên, chăm chú
nhìn vào Đỗ Quyên phía đối diện. Đỗ Quyên dường như cảm nhận được ánh
nhìn của nàng, giãn đôi mày ra, cười nhạt nói: “Cô nương đã nghĩ được
nước sau đi thế nào chưa?”.
Khương Trầm Ngư “ừm” một tiếng.
“Vậy tại sao cô nương không đi?”.
Khương Trầm Ngư nhìn nàng ta chằm chằm, một lát sau nàng lắc lắc đầu: “Tiểu nữ không dám”.
Đỗ Quyên lại cười, trong nụ cười có một thứ gì đó đang từ từ lắng kết lại: “Ô, tại sao không dám? Nói ra ta nghe nào. Cô nương sợ thua ư?”.
Khương Trầm Ngư xoa xoa quân cờ, chậm rãi nói: “Nước đầu tiên phu
nhân đi là Thiên Nguyên, tiểu nữ là thất kinh. Vì rất ít người khai cuộc như thế, thông thường kỳ thủ dám khai cuộc bằng nước Thiên Nguyên phải
có lá gan tày trời, nếu không phải có kỳ nghệ cực cao. Cho nên, tiểu nữ
không dám lơ là, cẩn thận từng chút một, nhưng đánh một chặp lại phát
hiện ra…”.
Đỗ Quyên mỉm cười tiếp lời nàng: “Lại phát hiện ra kỳ nghệ của ta
chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, có lẽ còn chẳng bằng kỳ thủ hạng ba, đúng không?”.
Khương Trầm Ngư thừa nhận bằng sự im lặng.
“Như thế chẳng phải cô nương không cần phải sợ hãi nữa sao? Bởi ván cờ này cô nương đã chắc thắng rồi”.
Khương Trầm Ngư cụp mắt, hạ giọng nói: “Phu nhân kỳ nghệ bình thường, tại sao lại muốn hẹn ta đánh cờ?”.
Đỗ Quyên che miệng cười: “Lẽ nào cô nương chưa từng nghe thấy càng kỳ nghệ bì