Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323783

Bình chọn: 8.00/10/378 lượt.

đơn thong thả,

chiếc ba lô khoác lệch trên vai đoán chừng là hành lý, mắt đã nhìn về phía cô.

Trên khuôn mặt, ngoài vẻ mệt mỏi ra, vẫn là thần thái mà bấy nay Tô Vận Cẩm

quen thuộc.

Trông thấy dáng vẻ không dám tin của Tô Vận Cẩm, Trình Tranh cũng không vội

bước tới chỗ cô, hai người cứ thế cách một con đường không đến nỗi rộng lắm mà

nhìn nhau đến vài giây, cuối cùng, Tô Vận Cẩm không dừng được đành phải đưa ra

phản ứng trước, cứng cỏi bước sang.

“ ơ .. thế, sao cậu lại ở đây?”, Tô Vận Cẩm đứng bên cạnh cậu ta , khó nhọc

thốt ra một câu mở màn.

Trình Tranh hơi hếch cằm lên, “ Làm sao, trường này là của cậu, người khác

không được đến đây hả?”.

Tô Vận Cẩm vội vã lắc đầu, “ Tôi không có ý đấy, tôi.. vừa rối bạn cùng phòng

nói là bạn trai tôi đang chờ ở dưới nhà”.

“ Là tôi bảo đấy”, khoé miệng Trình Tranh lộ nét cười. “ Thế thì sao? Tôi phải

hỏi đến mấy người mới ra được cậu ở phòng nào đấy. Còn nữa, con gái ở chỗ này

làm sao mà đều có bộ dạng như chưa từng thấy đàn ông lần nào thế hả?”.

“ Chẳng thế nào cả, cậu đừng có ăn nói nhăng nhít”, Tô Vận Cẩm bất giác cúi mặt

xuống.

Trình Tranh khoanh hai tay trước ngực, nói “ Tô Vận Cẩm, tôi phát hiện ra rằng

lúc nào ở trước mặt tôi cậu cũng rặt cái vẻ nặng nợ kiếp trước ấy nhỉ..”.

Câu nói này đánh trúng chỗ yếu của Tô Vận Cẩm, cô cũng đang băn khoăn hồ hoặc,

vì sao cứ nhìn thấy cậu ta bao nhiêu tự ti, e dè, hoảng loạn bấy nay thưa vắng

lại hết thảy ùa về với cô, lại còn một nỗi hổ thẹn áy náy khó gọi thành tên,

khó nói thành lời, cô rõ ràng đâu từng nợ nần gì cậu ta.

“ Có phải trong lòng cậu cũng tự hiểu là cậu đã nợ tôi ”, cậu ta như thể nắm

phép thần đọc được suy nghĩ , cố ý khom lưng xuống, ghé sát vào mặt cô, nói

chậm rãi rành rọt .

Tô Vận Cẩm trong lòng thoáng chút giận dữ, quyết liệt đẩy cậu ta một cái, chuốc

thêm cả tiếng cười giễu cợt của cậu ta , đang định nói gì đấy, phát hiện Trình

Tranh nhìn sang một bên, cô cũng thuận thế nhìn sang, Thẩm Cư An áo trắng quần

đen , dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, đứng cách đó không xa.

Tô Vận Cẩm mau lẹ lùi xa khỏi người Trình Tranh mấy bước, ra sức kìm lại nhịp

tim đang dồn dập, để trông cô cũng không đến nỗi khác hẳn bình thường.

“ Anh đến rồi à ? ”, cô nói với Thẩm Cư An .

Nụ cười Thẩm Cư An vẫn ấm áp như thế , trong mắt anh không thấy có chút sóng

dậy nào, “ Anh đoán chừng em sẽ chuẩn bị sớm hơn, thế nên cũng đến sớm. Em có

bạn à?”.

Trình Tranh chầm chậm duỗi thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn vào nam sinh

tướng mạo khí chất thảy đều hơn người đang ở trước mặt.

“ Vận Cẩm, không giới thiệu chút à ? ”, cậu lạnh lùng cất lời.

“ Ờ ”, Tô Vận Cẩm định thần lại, nhanh nhảu giới thiệu hai người với nhau, “

Đây là Thẩm Cư An…Cư An,đây là bạn học cấp III của em- Trình Tranh, đang học ở

Bắc Kinh”.

Cô xưng hô với người kia thân mật như thế, lại còn vội vã vạch rõ quan hệ với

cậu nữa, nỗi vui mừng khi mới trông thấy Vận Cẩm của Trình Tranh dần dà bị thứ cảm

giác lo lắng khó nói nên lời thế chỗ mất.

“ Anh ta là người yêu của cậu à?”,Trình Tranh hỏi, thế nhưng lại chờ đợi câu

phủ nhận của cô. Nói không phải đi, mau nói không phải đi.

Tô Vận Cẩm không đáp , thế nhưng dáng vẻ đỏ bừng mặt khi cô nhìn Thẩm Cư An đã

đem tới cho Trình Tranh câu trả lời chân thực nhất.

Trước đây vẫn thường nghe nói đau đớn có thể khiến người ta tan nát con tim.

Trình Tranh chỉ luôn hừ mũi cười khẩy, thế nhưng con tim bị người ta vò xé hệt

như lúc này, cậu cũng đành để nó vỡ tan, chứ chẳng thể cảm thấy gì khác được

nữa.

Khó khăn lắm cậu mới hạ được quyết tâm không đối đầu với chính bản thân mình

nữa,vượt ngàn dặm xa, băng qua quá nửa Trung Quốc, tới gặp cô gái cậu ngày đêm

mong nhớ, không phải là chưa từng nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nhưng như cậu

dự tính, tệ nhất cũng chỉ là cô không thèm đếm xỉa gì đến cậu,chứ trước nay

chưa từng nghĩ đến cô sẽ thuộc về một ai khác!

Đáng lẽ cậu nên lập tức rời bỏ, hoàn toàn lẵng quên chuyến đi ngu xuẩn lần này

cùng cả con người khiến cậu đớn đau này nữa, nhưng cái bướng bỉnh và kiêu ngạo

ngấm vào xương tuỷ khiến cậu không manh động, lúc Thẩm Cư An mỉm cười chào hỏi

cậu, cậu còn nặn ra được một nụ cười.

“ Cậu tính đến đây du lịch ? ”,Thẩm Cư An hỏi.

“ Cứ cho là thế, có họ hàng ở đây, tiện qua thăm bạn học cũ. Ồ, tôi không làm

phiền đến hai người đấy chứ ? ” Trình Tranh miệng thì nói vậy, nhưng trên gương

mặt thì không có đến một nửa vẻ nhận lỗi.

Tô Vận Cẩm có chút ngạc nhiên trước sự kiềm chế của cậu ta, nếu là trước đây,

tính khí bốc hoả của cậu ta chỉ e rằng đã phát tiết từ lâu rồi. Cô tự giải

thích với mình rằng có lẽ là chính cô đã tự coi bản thân mình quan trọng quá,

lại cứ ngỡ rằng cậu ta xuất hiện ở đây chỉ để tìm cô.

“ Không sao, chúng tôi đang chuẩn bị đến chùa Lục Dung, chẳng biết cậu có hứng

thú không? ”.

“ Hay quá, đằng nào thì tôi cũng không có gì bận ”, Trình Tranh nhận lời ngay.

Còn Tô Vận Cẩm thì ngớ ra, ai cũng nghe ra lời mời của cô chẳng qua là khách

khí vẽ vời thôi, ai ngờ rằng cậu ta lại nhận lời đi cùng thật.



Lần du ngoạn


XtGem Forum catalog