
giấy ăn.
Cô đặt mạnh cái cốc đã trống trơn lên mặt bàn, vừa ho vừa nói với Trình Tranh:
“ Thế này cậu đã vừa ý chưa ”.
Trình Tranh đưa mắt lạnh lùng theo dõi diễn biến của hoạt cảnh trước mắt, bỗng
nhiên mỉm cười nói với Thẩm Cư An: “ Anh xem, cô ấy cứ cứng đầu cứng cổ thế này
đấy, không thể chọc giận được tí nào ” .
Thẩm Cư An vỗ vỗ lưng Tô Vận Cẩm, nhìn thấy cô đã hồi người ,mới thản nhiên đáp
lời: “ Tôi lại thích nhất tính cách này của cô ấy ”.
Trình Tranh tiếp lời anh : “ Nhưng nhiều lúc cái kiểu nặng nhẹ đều không ưa của
cô ấy thật khiến người ta bầm gan tím ruột ”.
“ Cũng không đến nỗi đâu, tính cách Vận Cẩm ngoài nhu trong cương, chỉ cần cậu
dành cho cô ấy đủ sự tôn trọng , thì cũng không đến nỗi khó sống lắm”.
Tô Vận Cẩm mắt trông hai con người này cứ đối đáp bình luận này kia coi như
không có sự tồn tại của cô, trong lòng có đôi chút không thoải mái, nhưng chẳng
tiện xen vào.
“ Anh quen Tô Vận Cẩm cũng chưa được bao lâu nhỉ? thế mà có vẻ rất hiểu cô ấy”.
“ Thực ra , để thấu hiểu một con người , đâu chỉ cần mỗi thời gian”.
Trình Tranh lại cười bảo: “ Nếu như anh đã hiểu cô ấy đến thế, liệu có thể thay
cô ấy trả lời một câu khiến tôi trăn trở rất lâu không?” Cậu ta nói đến đây, Tô
Vận Cẩm đã ít nhiều đoán được câu tiếp theo, Trình Tranh không đếm xỉa gì đến
ánh mắt cảnh cáo mà cô ném sang, tiếp tục nói : “ Bấy nay tôi vẫn không nghĩ ra
nổi,từng có một lần, cô ấy hôn tôi ngay trên đường , trước mặt bao nhiêu người
qua kẻ lại, rồi bỏ mặc tôi ở chỗ đó, về sau không có liên hệ gì với tôi nữa,
việc này rốt cuộc là tại sau?”.
“ Trình Tranh , cậu …” Tô Vận Cẩm tức đến nỗi lại ho sặc sụa.
Thẩm Cư An nhìn Trình Tranh , im lặng một hồi, không nổi giận cũng không hỏi
tiếp, chỉ nắm lấy bàn tay Tô Vận Cẩm đang chống trên bàn, đáp rằng: “ Nếu Vận
Cẩm không bằng lòng trả lời câu hỏi của cậu, tôi nghĩ nhất định là vì chuyện
cậu nói đấy cũng chỉ là mộ sự hiều lầm. Một nụ hôn có thể có rất nhiều hàm ý,
cũng như những lúc cô ấy hôn tôi vậy, trước nay tôi chưa bao gìơ cần phải hỏi
tại sao”.
Nét cười của Trình Tranh cứng đờ nơi khoé môi, đêm khuya nóng nực ẩm ướt tiết
tháng năm, thế mà cậu cảm nhận cái lạnh đang từ từ thấm vào tận xương tuỷ. Cậu
nghĩ, có lẽ mình thua thật rồi, cứ cho là chưa bao giừo chịu thừa nhận, nhưng
đã nói đến nước này rồi, đối thủ cứ thế nhẹ nhành mây gió mà bốn lạng địch nổi
vạn cân, còn cậu thì đã tan tác chẳng còn quân tướng gì.
Có lẽ người bận tâm nhiều hơn sẽ vĩnh viến là kẻ thua cuộc.
Hồi lâu cậu mớil ên tiếng , giọng nói khản đặc đến nước bản thân mình cũng thấy
lạ: “ Tô Vận Cẩm, cậu ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng chọn bạn trai thì lại có chút
tinh đời.”
Tô Vận Cẩm nhìn cậu ta chằm chằm không nói một lời gương mặt đỏ lựng khác
thường, nhưng không phải là e thẹn hay giận dữ. Hơi men của cốc bia ấy đủ khiến
một người tửu lượng không mấy cao như cô cảm thấy tất thảy xung quanh đều mờ
nhoà hư thực.
Ngón tay Trình Tranh gõ gõ từng nhịp trên mặt bàn, mang chút vẻ thờ ơ lãng
đãng: “ Bạn trai của cậu xuất sắc như thế, chẳng trách dễ dàng được Vĩnh Khải
tuyển vào? ”.
“ Vĩnh Khải? Làm sao cậu biết được? ” Tô Vận Cẩm lắc lắc đầu , kể cả lúc ý thức
đôi phần lơ mơ như thế này, cô vẫn nhớ rằng mình chưa bao giờ nhắc đến việc này
với Trình Tranh.
“ Nói thì cũng trùng hợp ,lúc đầu chẳng phải tôi đã từng bảo với cậu đấy thôi,
tôi qua đây thăm họ hàng không phải là lừa cậu đâu. Chương Vĩnh Khải là ông
ngoại tôi, tập đoàn Vĩnh Khải là đặt theo tên của ông, ông ngoại sau khi qua
đời, đã để lại toàn bộ sản nghiệp cho hai người con. Chị gái duy nhất của
Chương Tấn Manh- người hiện đang nắm giữ tập đoàn Vĩnh Khải- chính là Chương
Tấn Nhân, mẹ tôi. Mẹ cũng vì bố tôi mà phải cư trú lâu dài ở tỉnh khác, tôi cũng
sinh ra ở đó , thế nên mới tình cờ gặp được Tô Vận Cẩm là cậu đây. Ồ, đúng rồi,
Thẩm Cư An , anh không muốn biết là ai nói về anh với tôi hay sao?’’.
Tay cậu vẫn gõ nhịp trên mép bàn, thứ âm
thanh có hồi luật gõ đều đều khiến cho Tô Vận Cẩm lòng dạ rối bời, lời của cậu
ta từng câu từng từ rành rọt lọt vào tai, thế mà cô dường như chẳng hiểu chút
nào cả, ánh mắt thẫn thờ vô cùng. Cô chỉ biết rằng bàn tay đang nắm lấy tay cô
bỗng nhiên siết chặt hơn, trong cơn mơ màng lảo đảo, trong lòng cô cuộn lên thứ
dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ sẽ có thứ gì đó vì những việc xảy ra hôm nay mà
thay đổi.
Trình Tranh nhìn thấy trong mắt Thẩm Cư An thoáng loé lên nét kinh ngạc, biết
rằng những lời vừa rồi của mình không phải không có tác dụng. Trong lòng không
hề cảm thấy chút vui sướng nào. Đây là một đòn phản kích tuyệt vọng trong lúc
đã thua không thể lui thêm bước nào nữa, cứ cho là đã làm tổn thương đến đối
thủ, đến chỗ đứng của bản thân cậu cũng chẳng thể trở lại được nữa, không cần
đến Tô Vận Cẩm khinh bỉ cậu, đến bản thân cậu cũng cảm thấy nhục nhã vì cái hèn
hạ của chính mình. Thế nhưng cậu không thể để tâm quá nhiều như thế được, cô ta
luôn bảo cậu không có lý lẽ gì hết, giờ thì cậu cho cô ta thử nghe lý lẽ của
cậu đây. Đằng nào thì cậu cũng kh