
ông thể trơ mắt trông bọn họ tình ý mặn nồng
còn bản thân chỉ một mình liếm láp vết thương.
Thẩm Cư An rất nhanh chóng lấy lại thần thái tự nhiên, anh để Tô Vận Cẩm đang
nửa thức nửa ngủ tựa lên bờ vai mình, lặng lẽ nói với Trình Tranh: “ Hoá ra là
vậy. Đúng là máu thịt một nhà, cậu làm tôi một lần nữa chứng kiến cái “ tự tin”
riêng có trong huyết thống Chương gia nhà các người. Rất tiếc ,những cái cậu
nói ở đây chẳng thay đổi được gì hết, điều duy nhất có thể khiến tôi từ bỏ Tô
Vận Cẩm chỉ có thể là lựa chọn của chính cô ấy. Xin lỗi, Vận Cẩm uống nhiều
rồi, tôi phải đưa cô ấy về ký túc xá ”.
Trình Tranh nhìn Tô Vận Cẩm đang yên lành nhắm mắt tựa trên người Thẩm Cư An,
cậu biết lựa chọn của cô sẽ chẳng thể là cậu. Đúng như Thẩm Cư An vừa nói , nụ
hôn tối hôm ấy chỉ là ngộ nhận của cậu mà thôi, cậu chán nản nhìn Thẩm Cư An
gọi tính tiền, sau đó nửa ôm nửa dìu Tô Vận Cẩm để đi về.
Lúc Tô Vận Cẩm vừa mới đứng dậy, thân người đang tựa trong long Thẩm Cư An khẽ
động đậy, dường như vô thức thốt từ miệng ra hai chữ.
Lời nói của cô không lớn, thế nhưng đủ khiến cho hai người đàn ông ngay bên
cạnh cùng một lúc đờ ra như hoá đá.
“ Trình Tranh.. ”.
Sáng hôm sau, Tô Vận Cẩm thức dậy trên giường ký túc xá giữa một trận đau đầu
rã rời, cô nửa ngồi trên giường, những ký ức buổi tối hôm trước cứ khi liến khi
đứt tràn về trong óc cô, cô vẫn nhớ cô uống rất nhiều, hình như là Thẩm Cư An
đưa cô về.
Cô vừa bước xuống giường ,vừa bóp trán đi rửa mặt mũi, bạn cùng phòng Tiểu Văn
cười ám muội hỏi: “ Vận Cẩm, tối qua cậu uống bao nhiêu thế? Say sưa đến mức
này”.
“ Một cốc bia”.
Tiểu Văn chớp mắt, “ Một cốc bia mà cậu ra nông nỗi này? Hí hí, có điều nói đi
cũng phải nói lại, nếu mà có anh chàng đẹp trai như thế đưa về, chẳng cần giọt
rượu nào tớ cũng say bí ti”.
Tô Vận Cẩm cười cười, chăm chú vào rửa mặt súc miệng. Ai ngờ Tiểu Văn hứng thú
tới mức từ giường mình nhỏm dậy, đi ra bên cạnh thúc thúc khuỷu tay vào cô,
“Này, nói thật đi, anh chàng đẹp trai tối hôm qua ở đâu ra đấy?”.
“ Tối hôm qua đưa tớ về là..”
“ Cứ giả vờ mãi cũng chả giống đâu”,Tiểu Văn trách. “ Anh ta chắc không phải ở
trường mình, tớ thừa biết trường mình làm sao mà sinh ra được kiểu nam sinh hay
ho như thế. ”
“ Hay ho như thế nào?” Tô Vận Cẩm dứt khoát bỏ cái khăn mặt trong tay xuống.
“ Cũng khó miêu tả lắm, tóm lại là người ngợm không chê vào đâu được, khuôn mặt
thì đúng kiểu tớ thích.. À, hình như chính là anh chàng mà Tiểu Lộ nói, hôm
trước tự xưng là bạn trai của cậu ở dưới nhà ý. Thế rốt cuộc ai mới là …”.
Tiếp sau đó Tiểu Văn nói những gì, Tô Vận Cẩm đã hoàn toàn không có chút ấn tượng
nào nữa, cô lập bập thay quần áo, nhằm thẳng ký túc xá của Thẩm Cư An mà đi,
không làm sao gạt bỏ nổi mối hồ nghi trong lòng. Rõ ràng cô nhớ đến lúc cuối
mình vẫn ngả trên vai Thẩm Cư An, anh chẳng có lý do gì để giao cô cho Trình
Tranh đưa về ký túc xá cả, lẽ nào tối hôm qua có chuyện gì đó mà cô không biêt?
Sau khi chạy đến ký túc xá của Thẩm Cư An, thấy bạn cùng phòng bảo anh đã
ngoài, Tô Vận Cẩm chẳng nghĩ ngợi gì chạy thẳng đến thư viện. Từ trước đến nay
chưa bao giờ cô nôn nóng muốn trông thấy Thẩm Cư An như thế này, cô muốn biết
tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì.
Quả nhiên , Tô Vận Cẩm đã tìm thấy anh ở chỗ cũ trong thư viện. Lúc cô bước
đến, Thẩm Cư An đang vùi đầu vào đống sách vở, trông thấy cô cũng không tỏ vẻ
ngạc nhiên, chỉ mỉm cười với cô như mọi khi,bảo: “ Em đến đấy à, tỉnh rượu
chưa, trong người có chút khó chịu chỗ nào không?”
Tô Vận Cẩm ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi thẳng thừng: “ Tối qua tại sao người
đưa em về lại là cậu ta? ”.
Thẩm Cư An nhìn cô nói: “ Như thế không được hay sao?”.
“ Là ý gì?”,Tô Vận Cẩm trừng mắt.
Thẩm Cư An không nói gì, nghĩ đoạn , chầm chậm sát lại bên cô, trước khi cô kịp
phản ứng, anh đã hôn phớt qua môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng tựa chồn chuồn đạp nước,
sau đó lại lui người ra, “ Vận Cẩm, anh phát hiện ra là từ hồi chúng mình ở bên
nhau, anh chưa từng hôn em bao giờ”.
Tô Vận Cẩm ít nhiều đã hiểu ra, “ Anh vẫn còn để bụng những lời cậu ta nói, lần
đó em chỉ là … ”
“ Không cần giải thích ”, Thẩm Cư an nhẹ nhàng cắt ngang lời cô. “ Anh đã nói
là sẽ không vì lời lẽ nào của bất cứ ai mà từ bỏ em, huống hồ chuyện đã qua rồi
cũng chẳng cần nhắc lại”.
“ Thế thì tại sao? Em không tin nguyên nhân ở chỗ cậu ta là cháu của Chương Tấn
Manh”.
Thẩm Cư An cười cười, không trả lời câu hỏi này, chỉ bảo : “ Vận Cẩm, anh hiểu
em , có một số chuyện em giấu được Trình Tranh, giấu được chính bản thân em,
thế nhưng không giấu nổi anh đâu. Anh trước nay đều không nói thẳng ra, là bởi
vì anh vẫn nghĩ rằng em có thể bỏ qua được , thế nhưng đến giờ anh mới phát
hiện ra rằng có lẽ đây chẳng phải là chuyện dễ dàng.”
“ Đúng , cậu ta đã từng nói… Thế nhưng nếu em muốn ở bên cậu ta thì chẳng phải
đợi đến tận bây giờ”, Tô Vận Cẩm khó nhọc giải thích , cô giận bản thân vụng
mồm vụng miệng đến lúc quan trọng không biết phải nói năng ra sao để đối phương
hiểu được lòng mình.
Thẩm Cư A