
ứt khoát nắm lấy tay áo cậu ta lôi ra
ngoài.
“Đi đâu?”.
“Bệnh viện” Tô Vận Cẩm không muốn nói thêm lời nào nữa, chỉ mím chặt môi lôi
cậu ta ra ngoài.
“Tôi với anh ta không cùng một toa, làm sao bị lây dễ thế được”, Trình Tranh
ngơ ngác nói.
“Im ngay”, Tô Vận Cẩm vừa kéo vừa đẩy cậu ta lên xe taxi, nhằm thẳng hướng bệnh
viện mà chạy.
Trình Tranh không thể cãi lại cô, chỉ đành đến bệnh viện rồi ngaon ngoãn kiểm
tra, bác sĩ cho rằng cậu thực sự có tình trạng sốt nhẹ, lại ở cùng một chuyến
tau với người nhiễm bệnh, ngay lập tức yêu cầu nhập viện theo dõi.
Trình Tranh vừa nghe thấy ít nhất phải nằm viện bảy ngày, liền cuống quýt cả
lên: “Việc gì mà phải làm quá lên thế, ba mươi bảy độ mà phải nằm viện theo dõi
hay sao?”.
“Cái con người này chẳng hiểu biết gì cả, nếu thật xảy ra chuyện gì, có thể còn
chết nữa đấy, rõ chưa?”. Trong mắt Tô Vận Cẩm đã ngân ngấn nước.
Trình Tranh lúc này lại mỉm cười, “Cậu đang lo lắng cho tôi”.
“Không thể chịu nổi”. Cô không thèm để ý đến cậu ta, chỉ chăm chú hỏi han bác
sĩ các thủ tục cần lo liệu. Đồng thời bác sĩ cũng đo thử nhiệt độ cho cô, tuy
môi thưa bình thường, thế nhưng vì cô cũng đã có tiếp xúc ở khoảng cách gẩn với
Trình Tranh, thế nên họ yêu cầu cô sau hki trở về cũng phải để ý chặt chẽ tình
trạng cơ thể, nếu có gì không ổn, phải lập tức phản hồi lại cho bệnh viện.
Trình Tranh biền biệt trong bệnh viện suốt bảy ngày,
hai con người bên trong Tô Vận Cẩm cũng tranh đấu kịch liệt đủ bảy ngày trời.
Một tiếng nói hỏi cô: Tô Vận Cẩm, lúc cảm nhận được rằng cậu ta đang gặp nguy
hiểm, tại sao mày lại sợ hãi đến thế? Cái lo sợ cùng tuyệt vọng đến nỗi muốn
khóc không nổi ấy xuất phát từ lòng quan tâm dành cho người mày không yêu hay
sao? Trên đường đưa cậu ta tới bệnh viện, sao bàn tay mày lại run rấy đến thế?
So với nỗi lo sợ sẽ đánh mất cậu ta thì cách biệt giữa hai người có thật là
quan trọng đến vậy không?
Một giọng nói khác đang nói: Mày đang viện cớ cho sự yếu đuối và thói hành xử
cảm tính của mày thôi. Mày biết rõ là sự tình có thể chẳng đến nỗi tệ như thế,
cậu ta đâu có tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm bệnh SARS kia, rất có khả năng
chỉ là một trận trúng phong cảm mạo vặt vãnh. Dựa vào điều kiện gia đình và các
mối quan hệ nhà họ Chương, cậu ta hoàn toàn có thể nhận được sự chăm sóc tốt
nhất, còn mày thì chẳng làm được gì hết. Nếu mày để mặc bản thân, đi nhầm một
bước, sẽ không bao giờ có thể thu chân lại được.
Hai giọng nói đều hùng hồn nghiêm khắc, viện lý đấu tranh, Tô Vận Cẩm mệt mỏi
vô cùng. Trình Tranh trong bệnh viện hằng ngày đều gọi điện cho cô, kể lể nỗi
ấm ức cùng buồn chán vị bị “giam cầm” của mình, nghe phản ứng của Tô Vận Cẩm
trên điện thoại trước sau đều rất lạnh nhạt, nghĩ lại trước khi nhập viện cô rõ
ràng quan tâm tới cậu đến thế, loay hoay thế nào cũng không đoán nổi rốt cuộc
mình đã gây sai sót gì.
Ngày thứ hai Trình Tranh ở trong viện, Tô Vận Cẩm đã nhận được điện thoại của
mẹ. Hóa ra, khoảng thời gian trước đó, bố dượng lo sợ đụng phải dịch SARS lan
tới, cảm thấy ở trong huyện lỵ này không an toàn, liền đưa cả ba người trong
nhà về quê ở vùng nông thôn ngay gần đấy. Nơi đó giao thông bất tiện, cực kì ít
người ở vùng ngoài tới, đúng là một chốn tốt để tránh nạn, đây cũng là nguyên
do lúc đầu mẹ không liên lạc với cô được.
“Con không trách mẹ không kịp gọi điện trước thông báo với con chứ?”, mẹ có
phần do dự hỏi.
“Làm gì có ạ, mẹ không sao là được rồi, lúc đầu không liên lạc được với mẹ, con
lo lắm.”
Tô Vận Cẩm nói thật lòng, cô không trách mẹ, chỉ tiếc rằng khi cô cần được quan
tâm săn sóc nhất, mẹ lại tạm thời quên bẵng mất cô.
Hôm Trình Tranh xuất viện, Tô Vận Cẩm cũng tới bệnh viện, thế nhưng cô không
vào khu phòng bệnh, chỉ đứng cạnh hòn giả sơn ở cổng bệnh viện chờ đợi. Đúng
như dự liệu của cô, đến đón cậu ta xuất viện không chỉ vỏn vẹn một người, sớm
đã có người lo liệu xong xuôi các loại thủ tục, trong số mấy người đi cùng cậu
ra cổng bệnh viện, có một phụ nữ xinh đẹp chừng ngoài ba mươi, vừa đi vừa khẽ
giọng nói chuyện với một người đàn ông trung niên song bước ở bên, Trình Tranh
đi ngay cạnh bọn họ, khoác tay một cô gái trẻ trung xinh xắn.
Người có bộ dạng tài xế đánh xe lại, mỗi người bọn họ không vội vã lên xe ngay,
cũng chưa để ý đến Tô Vận Cẩm đang đứng nép trong góc.
Tô Vận Cẩm băn khoăn, không biết nên bước lên trước hay là lặng lẽ rời đi, còn
đang bù trừ, một người cô không ngờ đến đã rảo bước từ trong bệnh viện đi ra,
nhập vào đám mấy người Trình Tranh.
Thẩm Cư An? Một người tuyệt đối không ngờ đến xuất hiện ở một khung cảnh ngoài
toàn dự đoán của cô. Thật khó dùng ngôn từ diễn đạt cho nỗi kinh ngạc trong
khoảng khắc này của Tô Vận Cẩm. Thực ra hai năm trở lại đây, Thẩm Cư An với Tô
Vận Cẩm thi thoảng vẫn liên lạc, có điều cũng chỉ hạn chế ở hỏi han qua loa
trên điện thoại. Thế nên, đây là lần đầu tiên Tô Vận Cẩm gặp lại anh từ sau khi
tốt nghiệp. Anh chẳng thay đổi là mấy, tuy bề ngoài ăn vận có phần chín chắn,
thận trọng lên không ít so với lúc còn là sin