
ình mới chịu ngồi, Tô Vận Cẩm ở ngay
cạnh, Trình Tranh nào dám lẫn lộn thứ bậc, cứ chỉ nhường mãi, tận đến lúc bố
anh mở lời đích thân mời dượng ngồi xuống trước, việc này mới xong. Tô Vận Cẩm
trong lòng có phần thắc mắc, nhưng chỉ nghĩ là việc dượng khiêm nhường quá mức,
nên cũng chẳng nói gì.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ đã lần lượt bày
các món lên bàn. Bố mẹ Trình Tranh đều ăn vận giản dị, không hề phô trương lộng
lẫy, có điều về ăn nói cử chỉ, vẻ nho nhã của người đàn ông cùng với vẻ đoan
trang tế nhị của người phụ nữ, tự nó đã toát ra phong thái hơn người, hai vị
cũng thể hiện là những vị phụ huynh đời thường, cùng đàm luận chuyện nhà chuyện
cửa với hai vị đồng niên rất có khả năng sẽ trở thành thông gia tương lai.
Trình Ngạn Sinh tuy hòa nhã thân thiện nhưng khá kiệm lời, khí chất đậm vẻ
quyển thư học giả, Chương Tấn Nhân tất bật mời chào, lễ tiết chu toàn còn mẹ và
dượng Tô Vận Cẩm thì lại tỏ ra quá lúng túng.
Thức ăn dọn lên đã tươm tất, hai vợ chồng Trình gia nâng ly rượu nhỏ trước mặt,
mở lời: “ Đồ ăn ở đây tuy chưa đến mức xuất sắc, thế nhưng nơi chốn thanh khiết
khó kiếm, rất để thích hợp để thân bằng cố hữu tụ họp, xin các vị chớ khách sáo
xa lạ, trước hết mời cạn một ly này, mừng dịp xuân sang Tết đến, hai gia đình
chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt”.
Thế là cả mấy người đều nâng ly, trừ cô em gái nhỏ vẫn đang còn đi học, tất cả
những người còn lại đều cạn chén. Tô Vận Cẩm với Trình Tranh uống hết rượu
trong ly, hai người nhìn nhau mỉm cười. Còn chưa ngồi xuống, dượng Tô Vận Cẩm
đã cầm lấy bình rượu, rót thêm một ly cho Trình Ngạn Sinh ngồi ngay bên cạnh.
Trình Ngạn Sinh cúi người tỏ ý cảm ơn, dượng lại rót tiếp cho Chương Tấn Nhân,
Chương Tấn Nhân khoát tay gọi nhân viên phục vụ, vội vã nói: “Bác khách khí
quá”.
Dượng nâng ly lên bảo: “Nào phải tôi khách khí, Viện trưởng Trình, Tổng giám
đốc chương, ngàn vạn lời cũng không thể nói hết lòng biết ơn của tôi đối với
hai vị đây, chúng tôi cũng không biết nói năng hoa mỹ, chỉ có thể dùng một ly rượu
này để cảm tạ tấm lòng chiếu cố của hai vị”.
Đôi đũa trong tay Tô Vận Cẩm khựng lại giữa chừng, cô nghi ngại nhìn dượng và
vợ chồng Chương Tấn Nhân nhà cửa Bà Chương khẽ ho một tiếng, khuôn mặt vẫn tươi
cười như thường: “Đều là người nhà mình cả, sao phải khách sáo như vậy, Trình
Tranh, mời hai bác dùng đồ ăn đi con”. Trình Tranh liếc Tô Vận Cẩm một cái,
nhanh nhảu bảo người phục vụ lấy thêm súp cho mẹ và dượng Tô Vận Cẩm, rồi lại
tự mình cầm đũa gắp thức ăn cho Tô Vận Cẩm.
Tô Vận Cẩm lờ mờ cảm thấy có cái gì đó không ổn, thế nhưng Trình Ngạn Sinh
chuyển ngay chủ đề, hai bên chỉ trò chuyện nhà cửa bình thường, không khí cũng
coi là chan hòa. Giữa bữa Chương Tấn Nhân hỏi đến chuyện sức khỏe của mẹ Tô Vận
Cẩm có được không, mẹ cô đã đáp lời: “Cũng được ổn cả, cảm ơn bà nhớ đến,nếu
không phải vì đợt trước sức khỏe tôi có phần suy nhược, ông Trương nhà tôi đã
đi lên nhà máy luôn được rồi”.
Trình Tranh hấp tấp cướp lời: “Đúng là sức khỏe quan trọng nhất”.
Dượng Tô Vận Cẩm nói với Chương Tấn Nhân: “Nhưng bà cứ yên lòng, Tổng giám đốc
Chương, qua Tết là tôi sẽ lên gặp Giám đốc Lý ngay, công việc ở xưởng may mặc
tôi rất rành, bà giao cho tôi thì…”.
“Dượng à, dượng ăn thử cái này đi, ngon lắm đấy.” Tô Vận Cẩm gắp thức ăn cho
dượng, ngắt ngang lời ông đang nói dở.
Cô đã hiểu ra cái trịnh trọng bày vẽ, khiêm nhường cẩn thận của dượng và mẹ cô
từ đâu mà ra. Đúng là cô đã quá ngu ngốc, từ đầu đã phải nghĩ ra rằng dưới gầm
trời này làm gì có chuyện suôn sẻ đến vậy, bên này dượng vừa mới mất việc, bên
kia đã có công việc tốt đến nhường ấy mò đến tận nơi, hóa ra là như thế.
Đang nói chuyện, chiếc áo khoác Chương Tấn Nhân vắt sau lưng ghế bị trượt rơi
xuống đất, chưa đợi đến lúc người phục vụ kịp phản ứng, dượng đã nhanh chân lẹ
tay nhặt lên, tỉ mẩn phủi đi chỗ bụi bặm vô hình, đặt ngay ngắn vào chỗ cũ,
khuôn mặt thật thà hiền hậu ấy hớn hở nụ cười lấy lòng. Tô Vận Cẩm cụp mi mắt
xuống, thứ cảm giác này sao quen thuộc quá đỗi. Cô cơ hồ đã quên bẵng cảnh
tượng của năm năm về trước, chiếc phong bì quyên góp nặng trình trịch trong tay
Mạnh Tuyết, cũng giống hệt như chiếc áo khoác của Chương Tấn Nhân, đỏ đến nỗi
làm cô váng vất. Đã bao nhiêu năm rồi, hóa ra mọi thứ chẳng hề thay đổi.
Tô Vận Cẩm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trình Tranh, bọn họ đều
biết, chỉ có một mình cô bị bưng tai bịt mắt. Nhưng cô có quyền gì mà không vui
mừng kia chứ, cả bố mẹ Trình Tranh nữa, họ cũng chỉ là có lòng tốt, vì Trình
Tranh yêu cô, thế nên họ mới giúp đỡ cho gia đình cô, mà trên thực tế thì đúng
là dượng và mẹ cô cần đến công việc này.
Cô cũng cười đáp lại Trình Tranh, cúi đầu đưa một miếng vào miệng, món nấm đầu
khỉ om nước cốt bào ngư này cô chưa ăn bao giờ, sao vị lại đắng ghét thế này?
Cô nhẫn nại nhai thật kỹ càng, gắng gỏi nuốt trôi, sau đó mỉm cười như thường.
Ăn uống xong xuôi, vợ chồng Chương Tấn Nhân chào mời cả nhà Tô Vận Cẩm ở lại
trên tỉnh chơi mấy hôm, Tô V