
nh cảm của tôi đối với cậu bao nhiêu năm nay. Cậu có thể
không yêu tôi, thế nhưng không thể lợi dụng tôi thế này được, cậu biết rõ là từ
bé tôi đã thích cậu, vậy mà lấy tôi ra làm công cụ cho mấy trò vờn vỡ ái tình
giữa các người, thật quá tàn nhẫn!”.
Trình Tranh nói lỏng bàn tay đang chặn cô, cảm giác hỗn loạn vô chừng, “Phải,
phải, phải, các người đều đúng hết, chỉ có tôi là sai. Nếu cái tát này giáng
xuống có thể làm cậu dễ chịu hơn, vậy thì cậu cứ đánh đi”.
Mạnh Tuyết lau kho nước mắt, cười gằn bảo: “Nhưng bây giờ tôi lại không muốn
đánh nữa, bởi vì tôi phát hiện là thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi. Chẳng
phải cậu muốn lấy tôi ra để chọc tức Tô Vận Cẩm hay sao, đáng tiếc thật, người
ta hoàn toàn chẳng them để ý. Bao nhiêu năm rồi, cậu khốn khổ yêu một người mà
bản thân cậu cũng không rõ cô ta có yêu cậu không, cậu ngỡ là đã có được cô ta,
thực ra đâu có phải!”.
Anh đột nhiên lấy tay ôm mặt, cơ hồ như vậy mới có thể không nghe thấy lời cô
nói, một lúc lâu sau, anh mới nói với Tống Minh một câu: “Xin lỗi, phiền cậu để
ý cô ấy”. Sau đó rời đi như chạy trốn.
Khi anh về đến nhà, trời đã rất khuya, đèn vẫn còn sáng, Tô Vận Cẩm vẫn ở đó,
điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an lòng. Cô vẫn chưa thay quần áo ngoài,
bình tĩnh ngồi xem ti vi, thứ ánh sáng biến ảo trên màn hình làm cho khuôn mặt
cô có đôi nét khó đoán định.
“Anh về rối à?” Cô tiện tay đặt chiếc điều khiển xuống, hệt như bao nhiêu lần
đợi chờ bấy lâu nay.
“Anh về rồi, em vẫn chưa ngủ… Có gì định nói với anh à?” Trình Tranh thắc thỏm
đút tay vào túi quần jean rồi lại rút ra.
Tô Vận Cẩm ngẩng mặt lên dò xét anh, “Em chỉ định nói là, Trình Tranh, anh thật
quá ấu trĩ”.
Trình Tranh ngồi phệt xuống sofa, vùi mặt lên đầu gối, “Anh ấu trĩ lắm, anh
ngây thơ cho là anh làm thế có thể chọc giận được em, cho là em sẽ ghen tuông
vì anh, thế này mới có thể chứng minh rằng em rất quan tâm đến anh”.
Khuôn mặt Tô Vận Cẩm không tỏ rõ thái độ gì.
Trình Tranh thở ra một hơi thật dài, “Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc em vẫn không
yêu anh, thế nên mới có thể bình tĩnh nhường này”. Một việc bấy lâu nay anh
không dám nghĩ ngợi, không dám đối mặt, bây giờ đã tự nói ra hết cả, có cảm
giác thanh thản như thể con tim đã từ bỏ.
“Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm.”
Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm….
Tô Vận Cẩm giật mình choàng tỉnh từ cơn mơ, trong căn phòng thênh thang nhường
này chỉ trơ trọi mình cô, tiếng nói cất lên trong giấc mộng dường như vẫn vọng
vang, lẩn khuất khắp gian phòng. Cô trở dậy, giở xem đồng hồ ở đầu giường, đã 5
giờ sang, thế là cô cũng không thấy buồn ngủ nữa, đi rót cho mình một cốc nước
thật to, từ từ ngồi xuống trước bàn trang điểm. Một người đàn bà hai mươi bảy
tuổi nên thế nào nhỉ? Hệt như một đóa hoa tường vi, một phút giây bừng nổ đến
độ rực rỡ nhất, mỗi cánh hoa đều xòe bung lộng lẫy, chỉ một khắc sau đó thôi đã
lụi tàn héo úa. Tô Vận Cẩm lấy tay vỗ nhè nhẹ lên má mình, hơn ba năm rồi, nói
cho chính xác là bốn mươi mốt tháng, đã bao lâu rồi cô chẳng nhớ gì đến con
người ấy, giọng nói ấy. Cô kéo ngăn bàn, lục ra chiếc bong tai hải lam ngọc còn
lại, nắm trong lòng bàn tay, lạnh toát, nhoi nhói đau. Lời anh nói lúc đeo hoa
tai lên cho cô vẫn thầm thì bên tai, thế mà, ngày rời xa lại vội vàng quá đỗi,
cuối cùng cô lại làm mất chiếc bong tai kia.
Cô và Trình Tranh, đã để mất nhau rồi.
Trình Tranh, Trình Tranh… Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người,
hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông. Cô đã không còn nhớ lắm
những chi tiết buổi tối biệt ly ấy, ký ức của con người cũng tự biết bảo vệ
mình, chỉ nhớ là cô bước ra khỏi căn hộ của anh, rồi từ đó hai người chưa từng
gặp lại. Một thành phố có thể rộng lớn tới mức nào, mới đủ để xóa tan hai con
người? Ông trời có thể xui khiến hai kẻ có tình trùng phùng nơi chân trời góc
bể, thế mà bốn năm dài đằng đẵng chẳng đưa đẩy cho hai người bọn họ hội ngộ lấy
một lần, ắt hẳn là trừng phạt bọn họ yêu nhau còn chưa đủ sâu nặng.
Như thế nào mới coi là yêu nhau sâu nặng đây? Hai tháng đầu tiên kể từ khi chia
tay, bóng dáng anh chờn vờn khắp nơi, Tô Vận Cẩm dù qua từng con phố hay mỗi
khi ngoảnh lại vẫn cứ luôn hoảng hốt trông thấy hình bóng thân quen, hàng đêm
dù mộng lành hay dữ, cũng đều luôn có anh trong đó. Thế nhưng dần dà rồi cũng
phai nhạt, thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng
nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại
vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả
những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy
nữa.
Có lẽ Trình Tranh nói đúng, cô chỉ là một kẻ bạc bẽo vô tình, như thế này có lẽ
đáng để thấy may mắn mừng vui, bởi nỗi đau cũng sẽ giảm đi nhiều. Thế nhưng có
một lần, Mạc Úc Hoa lấp lửng bảo với cô: “ Từ khía cạnh y học mà nói, mất đi
cảm giác đau cũng là một dạng bệnh, hơn nữa còn khá nguy hiểm, bởi vì một người
nếu không biết đau là gì thì anh ta cũng sẽ không thể biết b