
i cùng lại gật
gật đầu.
Lục Lộ sững sờ một lát, ngay lập tức cảm giác được mình có thể moi ra được tin
sốt dẻo giật gân gì đây, vội vàng bám chặt lấy tay áo Tô Vận Cẩm, hỏi dồn như
đang coi bói: “ Chị Tô, chị đang nhớ đến ai, kể em nghe với”.
“Người yêu ngày trước”, Tô Vận Cẩm điềm đạm nói.
Lục Lộ càng thêm hứng khởi, “Hóa ra hồi trước chị đã từng có người yêu, em đã
nói rồi mà, xinh đẹp như chị Tô đây làm sao lại không có tí từng trải yêu đương
nào được. “Người yêu ngày trước” có nghĩa là hai người đã chia tay rồi đúng
không? Tại sao lại chia tay? Chị tốt như thế, nhất định là do đối phương không
tốt, thế nên chị mới rời bỏ anh ta đúng không chị?”
“Không, anh ấy chẳng có gì là không tốt cả, ngược lại, anh ấy là người con trai
xuất sắc nhất mà chị từng gặp – ít nhất là trong lòng chị là như thế. Chị nghĩ,
về sau sẽ chẳng còn ai như anh ấy yêu thương chị nữa, là chị không có phúc phận
thôi, thế nên mới để mất anh ấy.” Tô Vận Cẩm cũng ngạc nhiên vì cuối cùng mình
lại nói những lời ấy ra với cô nhóc này, có lẽ là cảnh tượng đánh thức cô sực
tỉnh khỏi giấc mộng đêm qua đã khơi lên những kí ức chon vùi từ laau, khiến cô
trở nên mềm yếu, cần tìm một ai đó lắng nghe.
“ Thế thì chị nhất định là nhớ anh ấy nhiều lắm nhỉ?”. Lục Lộ chăm chú lắng
nghe, còn không quên hỏi han đầy thông cảm.
Tô Vận Cẩm lắc đầu, “Thực ra mất năm gần đây, chị rất ít khi nhớ đến anh ấy.
Thành phố này cũng không đến nỗi lớn, thế nhưng trước nay chị chưa từng chạm
mặt anh ấy lần nào”.
“ Anh ấy cũng ở thành phố G này á?”, Lục Lộ mở tròn mắt. “ Chị Tô, giả dụ chị
với người yêu cũ gặp lại, chị sẽ làm gì? Có bật khóc không? Hay là vờ như không
để ý mà chào hỏi như thường với anh ta?
“Nếu chị mà gặp lại anh ấy, tâm nguyện duy nhất của chị là – chị hy vọng anh ấy
không hạnh phúc, chí ít là không được sống hạnh phúc hơn chị. Có phải rất ác
độc không?” Tô Vận Cẩm lắc lắc ly rượu trong tay.
Lục Lộ sao có thể nghe thủng những lời này, ngây ngô hỏi: “Sao lại thế?”.
Tô Vận Cẩm cụp mi mắt xuống: “Bởi vì chị vẫn không thể nào từ bỏ. Rất nhiều lúc
chị hận anh ấy… Thế nhưng yêu anh ấy còn nhiều hơn thế”.
“ Chị Tô, em không hiểu. Nếu chị không thể từ bỏ một người, vậy tại sao không
quay lại tìm anh ấy? Bất kể bặt vô âm tín ra sao, hai con người đã từng yêu
nhau, lại còn ở cùng một thành phố, nhất định có thể tìm thấy người kia”. Lục
Lộ thắc mắc, khó hiểu.
Lời Tô Vận Cẩm đượm vẻ ủ dột, “ Hồi một, hai năm trước, chị không cam lòng đi
tìm anh ấy, là bởi không quên nổi những tổn thương ban đầu, trong lòng nghĩ hai
người lại ở bên nhau tiếp thì sẽ ra sao, trước nay chẳng có ai ép buộc bọn chị
chia tay, chính là tự bọn chị không biết phải yêu người kia thế nào cho phải.
Chị chia tay với anh ấy, không phải là ngộ nhận, cũng chẳng phải tình cờ, chỉ
là chuyện sớm muộn mà thôi. Về sau, dần dà cũng nghĩ thông được một số việc,
nhưng đã không còn dám đi tìm anh ấy nữa, sợ bên cạnh anh ấy đã có người khác,
sợ anh ấy rời xa chị đã tìm thấy hạnh phúc. Con người đã từng gần gũi như một
phần cơ thể, ở ngay trong tầm mắt của chị thôi, thế mà giờ lại ở bên ngoài cuộc
sống của chị, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ chua xót lắm rồi. Chẳng bằng không thấy
là hơn, chí ít cũng có thể dối mình dối người. Quen dần rồi, không có anh ấy
vẫn có thể sống tử tế được, chị cũng sẽ có cuộc sống của riêng chị”.
“ Thế nhưng, em vẫn luôn cho là những người yêu nhau thì nên gạt phăng ngàn vạn
ngăn trở để ở bên nhau”, cô gái trẻ trung chưa từng yêu bao giờ nói lời đầy cố
chấp.
“ Có lẽ là đúng. Chị chỉ là thứ sách vở tiêu cực, không nên ảnh hưởng đến những
ngưỡng vọng về tình yêu của em”, Tô Vận Cẩm cười mỉa mai.
Hai người còn đang trò chuyện thì Tiểu Mạc – một đồng
nghiệp vốn vẫn đang hát karaoke ở tầng 3 – rẽ qua đám đông bước lại gần,
“Trưởng phòng Tô, hóa ra chị ở đây, làm em tìm mãi, có người tìm gặp chị đấy”.
Tô Vận Cẩm có chút hồ hoặc, theo sau Tiểu Mặc đi về phía họ là một phụ nữ trẻ
tuổi không hề quen mặt.
“Xin hỏi trong các vị ai là Tô tiểu thư?”, người phụ nữ trẻ tuổi bước lên phía
trước, cất lời hỏi Tô Vận Cẩm và Lục Lộ. Nhìn gần mới thấy tuổi của cô ta cũng
phải ngoài ba mươi rồi, thế nhưng điểm trang kỹ lưỡng, phục sức cầu kỳ, giọng
nói lại mang chút khẩu âm nhẹ nhàng.
“Là tôi đây, xin hỏi chị là …” Lời của Tô Vận Cẩm còn chưa nói hết, nửa ly Jack
Daniels Lục Lộ đặt trên quầy ba đã bị hắt sạch vào mặt cô. Lục Lộ kinh hãi kêu
lên, những người khách ham vui ở xung quanh đã nhất loạt dõi mắt qua.
Tô Vận Cẩm nhẹ nhàng vuốt đi những giọt rượu vẩy phía trên mắt, nhìn bàn tay
móng sơn đỏ chói đang nắm lấy ly rượi, thực ra trong lòng đã đoán ra tám, chin
phần thân phận cùng nguyên do có mặt của đối phương.
“ Chồng tôi họ Từ, cô có thể gọi tôi là bà Từ, hân hạnh được gặp mặt, Tô tiểu
thư.” Khẩu khí của người đàn bà ấy điềm đạm nho nhac, như thể đang nói chuyện
phiếm thường ngày.
Lục Lộ và Tiểu Mạc đứng một bên giờ mới có đôi chút phản ứng, lật đạt đưa khăn
giấy cho Tô Vận Cẩm. Tô Vận Cẩm đỡ lấy, từ từ lau sạch những giọt rượu