
gồi vào trong xe, cậu nói địa chỉ cần đến rồi, ở phong bì ra xem…
Ánh mắt Tuyết Y tối sầm lại, tay nắm chặt lại những tấm hình chụp Tử Di với Níck tay trong tay đi vào khách sạn…
Tuyết Y cắn chặt răng đến nỗi quai hàm bạnh ra, đôi mắt chứa đầy hàn khí, gương mặt cương nghị trở nên lạnh toát…
…..
- Lý- Nhã –Kỳ đâu – Tuyết Y gạt mấy tên người làm xang một bên quát lớn cố cho Nhã Kỳ bên trog nghe thấy…
- Lùi ra – Tuyết Y dừng lại trừng mắt nhìn hai tên dang tay cản lẽo đẽo theo cản mình.
Chúng vẫn lỳ lợm đứng chặn cậu, miệng nói :
- Anh là ai….mong anh giữ lịch sự…
- Lịch sự à…
Tuyết Y hơi quay nghiêng mặt cười nhạt…rồi bất ngời quay thẳng đấm vào mặt tên vừa phát ngôn…
Mặt mày tên còn lại trợn ngược lên, xách cổ áo Tuyết Y
- Định áp đáo tại gia à…- Hắn gân cổ lên nhìn Tuyết Y.
Không còn tâm trạng để nói nhiều, Tuyết Y gạt mạnh tay hắn ra khỏi cổ áo mình làm hắn chúi nhủi xang một bên…Rồi đạp đí.t hắn ngã nhào suýt cắm đầu xuống đất…Tên vừa bị đấm xong cũng đứng dậy, định dơ tay đánh cậu thì Tuyết Y đã nhìn xuống bên dưới của hắn :
- Khóa quần chưa kéo kìa…
Đứng sững lại, hắn đưa mắt đảo xuống bên dưới…mắt dựt dựt…”làm gì có”. Khi ngước mắt lên thì đã bị Tuyết Y đấm thêm cú nữa vào mặt vào hắn rú lên :
…
- Có chuyện gì vậy …- Nhìn hai tên người làm nằm dưới đất, Nhã Kỳ cau mày rủa thầm “2 thằng vô tích sự”.
Tuyết Y định đạp hai tên khốn đó vài phát cho đỡ bực thì thấy Nhã Kỳ chịu bước ra, cậu bỏ mặc luôn hai tên đó, đi đến trước mặt Nhã Kỳ :
- Đứa bé đâu.
Nhã Kỳ cười cười, khoanh tay hất mặt nhìn Tuyết Y vẻ khinh khỉnh :
- Hơ…đứa bé nào, anh bị sao vậy…
- Cô không đưa đứa bé cho tôi thì đừng hỏi tại sao bố già của cô lại đi sớm.
- Hôhô…- Nhã Kỳ che miệng cười – Anh đang doạ em đấy à Hàn thiếu…
- Cô muốn gì – Tuyết Y chau mày gằn giọng.
- Muốn gì ấy à…- Nhã KỲ chậc lưỡi đi qua qua lại lại trước mặt Tuyết Y ra chiều suy nghĩ…- Xem nào…đúng rồi. Đầu tiên phải thả ba tôi ra…
- Được.
- Thứ hai phải lên báo xin lỗi tôi về chuyện anh đã làm trong hôm đính hôn…
- Được.
- Thứ 3 phải tự nhận mình là đã giết Mĩ Chi…- Vẻ mặt Nhã Kỳ nhơn nhơn tự đắc cười khẩy nhìn TuyẾt Y
Hai bờ môi mỏng dần mím chặt lại, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Nhã Kỳ, làm cậu nóng máu, cố kìm chế cơn giận, Tuýêt Y gật đầu :
- Đ.ư.ợ.c.
Nhã Kỳ phá lên cười :
- Haha….Hàn thiếu cũng có điểm yếu rồi à…hoho..em ra trò chơi này vui quá nhỉ.
- Mai sẽ có kết quả những điều cô muốn, và cô phải thả con tôi ra ngay lập tức. Nếu không – Tuyết Y nhìn sát gương mặt xuống sắc đi trông thấy của Nhã Kỳ mà trừng mắt, gằn giọng – Tôi thề, sẽ làm bố con cô sống không bằng chết đấy.
Dù có lạnh người, dù có chột dạ trước lời Tuyết Y răn đe, nhưng Nhã Kỳ vẫn phải làm vẻ phách lối không sợ ai, lớn giọng :
- Hoho…anh là người cần tôi bây giờ đấy Hàn thiếu ạ. Nên học cách nhẹ nhàng với người khác đi.
Tuyết Y im lặng, gương mặt cương nghị, quay đi, miệng vẫn nhắc lại :
- Nhớ lời tôi nói đấy.
Tuyết Y vừa bước đi, lập tức sắc mặt Nhã Kỳ trở nên tái mét lại, chân vẫn còn hơi run đứng không vững…Vẻ mặt này của Tuyết Y qủa là đáng sợ chưa từng thấy. Dù có tức thế nào cậu cũng chỉ che đậy bằng nụ cười…còn một khi đã phẫn nộ thật sự thì không thể nào che bằng nụ cười mà thay vào đó là một lời cảnh cáo luôn có thật…
Cô quay lại vào trong nhà, chân đi guôc còn hơi run nên chẳng may bị trẹo suýt ngã, bà người làm mau mắn đỡ lấy :
- Tiểu thư không sao chứ.
Nhã Kỳ cau có nhăn nhó, giận cá chém thớt, quát :
- Xê ra, không cần…
Bà người làm lắc đầu nhìn theo cô chủ đành hành của mình…bất lực. Đúng là cha nào con nấy.
Tuyết Y mệt mỏi về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Tử Di rồi về phòng cô.
- Anh làm thủ tục chưa?
- Ừ, rồi – Tuyết Y khẽ cười.
- Vậy về luôn nhé, tôi muốn gặp con lắm rồi.
Nhắc đến Ren, Tuyết Y cố cười nhiều hơn che đi nội tình :
- Ren á, Đan Băng mới về nước rồi đưa nó đi biển chơi rồi. Chắc 1 vài ngày ngày 2 đứa nó mới về.
- Vậy à..- Mặt Tử Di hơi thất vọng, cô đành gật đầu.
Tuyết Y cười gượng, câu nhớ ra thứ mình vừa mua, đưa cho Tử Di :
- À, của em đây, thay đồ đi rồi về.
- Ừ.- Tử Di gật đầu.
Tuyết Y đứng chờ bên ngoài một lúc rồi Tử Di mới ra theo.
….
- Em có thể giải thích cho anh một chuỵên đựơc không?
Tử Di rót cốc nước lọc, nhìn Tuyết Y nói :
- Chuyện gì?
Tuyết Y lôi mấy tấm ảnh ra, quay lại dơ lên nhìn Tử Di, mặt cậu hiện lên nét buồn lẫn những lời giải thích :
- Chuyện này là thế nào?
Tử Di nheo nheo mắt, miệng nước trong mịeng suýt sặc lên sóng mũi, cô vòng ra đi lại chỗ Tuyết Y đang ngồi, cầm mấy tấm ảnh của mình được ai đó chụp cùng Níck đi vào hotell…
Nhìn một lúc như nhớ lại chuyện, Tử Di hơi cười :
- À…do tính chất công việc nên phải vậy.
Tuyết Y chau mày, ánh mắt tối sầm lại :
- Tính chất công việc ?- Tuyết Y tự nhiên nổi sừng lên quát :- Em nói vậy mà được à. Sao em không gặp anh, cần gì thì cứ nói sao phải làm trò đấy. Tên khốn đấy nhiều tiền hơn anh à.
- Ơ- Mặt Tử Di nhìn sững Tuyết Y – Hình như anh đang kích động quá thì phải…
- Em hỏi xem có thằng đàn ông nào nhìn người phụ nữ