
n suy nghĩ một chút, trên đời này trừ bỏ ta ra, còn có
người nào đối với hoàng đế ngươi hận thấu xương, mới thừa dịp lần này
ngươi ra cung, sai người đến ám sát.”
Lời này làm cho Triệu
Nguyên Thừa rơi vào trầm tư, đám người áo đen rõ ràng đến từ trong giang hồ, nhưng hắn có đắc tội với nhân sĩ giang hồ nào sao?
Mặc dù
hắn không phải là người có tài tuyệt thế, nhưng trí nhớ cũng không kém,
hắn xác định mình hoàn toàn không có đắc tội với với ai là người trong
giang hồ.
Hơn nữa lần này cải trang ra cung là tuyệt đối bí mật, ngoài tổng quản phủ Nội vụ Lưu Phúc không ai biết được hành tung của hắn.
Là ai có được tin tức linh thông như thế, ngay cả hắn đi đến đâu cũng tra ra.
Từ hương khói Pháp Nguyên tự có thể nhìn ra, đám người kia vẫn đi theo
phía sau bọn họ, nếu không cũng sẽ không dùng hương hạ độc hắn.
Thân thể Triệu Nguyên Thừa bị thương vô cùng suy yếu, lúc này trong tâm tư
không ngừng suy đoán hung phạm là ai, sắc mặt không khỏi càng thêm khó
coi.
Đại khái thật là quá mức mệt mỏi, không đợi Kỷ Khuynh Nhan
hỏi ra đáp án từ trong miệng hắn, hắn liền mệt mỏi tựa đầu chôn ở trong
ngực nàng ngủ thật sâu.
Nàng tức giận, rất muốn tát một cái cho
hắn tỉnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi xanh xao của hắn, lại nghĩ đến
hắn bị thương nặng, mất máu nhiều còn trúng mê hồn hương, cơ thể kiên
trì đến lúc này đã không dễ dàng, cũng không còn tức giận nữa.
Quên đi, cơ hội báo thù về sau còn nhiều, rất nhiều.
Cho tới bây giờ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải chuyện
người Kỷ gia bọn họ làm, nàng lúc này thả hắn một con ngựa, tuyệt đối
không phải sắc mặt hắn tái nhợt làm cho nàng có chút đau lòng, chính là … chính là hắn tốt xấu gì cũng cứu nàng một mạng, mới quyết định sau này
mới tìm hắn tính sổ mà thôi.
Tuy rằng miệng vết thương của Triệu
Nguyên Thừa được xử lý đúng lúc, nhưng mất máu quá nhiều, hắn căn bản
không còn chút khí lực đi ra khỏi núi này.
Kỷ Khuynh Nhan là một cô nương tay trói gà không chặt, muốn đem hắn từ nơi này rời đi, chỉ có nằm mơ mới có thể.
Cho nên bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ, khi thân thể hắn tốt lênmột chút, sẽ nghiên cứu xem rời khỏi nơi này như thế nào.
May mắn xung quanh sơn động có mấy cây ăn quả, còn có một dòng suối nhỏ, Kỷ Khuynh Nhan tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng phương pháp sống đơn giản nhất vẫn hiểu được một ít.
“ Uh, trái cây dại này thật sự
thơm lại ngon, so với hoa quả hằng năm được tiến cống trong cung còn
ngon hơn.” Triệu Nguyên Thừa khen.
Sáng sớm tỉnh lại, sắc mặt của hắn đã không còn trắng bệch giống ngày hôm qua, nàng cho hắn uống nước, lại tìm được mấy trái cây dại đến cho hắn ăn.
Bổ sung cho đủ nước mới có thể duy trì sức khỏe cơ bản.
Hơn nữa hai người đói bụng một ngày một đêm, thì trái cây kia có khó ăn đến thế nào cũng trở thành món ăn cực kì ngon.
Nhưng Triệu Nguyên Thừa ăn được, Kỷ Khuynh Nhan lại có chút không nuốt được.
Nàng từ nhỏ chi tiêu ăn mặc đều vô cùng tốt, cho dù nước mất nhà tan, bị bắt đến hoàng cung Kim Thịnh, hoàng đế Triệu Nguyên Thừa cũng coi nàng như
báu vật.
Nay nàng mặc không tốt, ngủ không ngon, ngay cả đồ ăn cũng biến thành quả dại, trong lòng thật sự khó có thể chấp nhận.
Thấy nàng mặt mày nhăn nhó, cong cái miệng nhỏ nhắn, giống như con mèo cắn
trái cây hai miếng liền quăng đi, như thế nào cũng không chịu ăn, Triệu
Nguyên Thừa nhịn không được lắc đầu.
“ Quả nhiên là người chưa từng chịu khổ, ở đây, dưới tình huống này sẽ không chê đông chê tây.”
Kỷ Khuynh Nhan lườm hắn một cái, hùng hồn phản bác nói: “ Ta không phải chê đông chê tây mà trái cây kia thực sự không thể ăn.”
Kháng nghị êm ái làm cho lòng hắn mềm nhũn, nhịn không được kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống.
Hắn dịu dàng khuyên nàng: “ So với trong hoàng cung, món ăn quý và lạ, thứ
này thực khó ăn, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm kén chọn,
chúng ta bây giờ còn bị nhốt tại đây, tình huống bên ngoài như thế nào
trước mắt còn không biết, bây giờ mà gục xuống, sau đó phải làm sao bây
giờ?”
“ Thực sự không chết ở trong này chứ.”
Triệu Nguyên
Thừa nhất thời xa xầm nét mặt, nhéo nàng một cái: “ Cái gì mà chết hay
không, một ngày còn ta, cũng không cho nàng chịu chết.”
Kỷ Khuynh Nhan chép miệng, trong lòng cũng dâng lên một chút tình cảm ấm áp.
Nàng không biết vì sao đem sự sống chết của mình dựa vào người nam nhân này? Nhưng thời điểm hiện tại, hắn an ủi khuyên giải có thể hóa giải bất an
sâu trong nội tâm của nàng.
Thấy nàng vẫn bĩu môi, bộ dáng không vui, Triệu Nguyên Thừa biết nàng trong lòng vẫn còn mất hứng.
Hắn kìm lòng không được, đem nàng ôm vào trong ngực: “ Ta làm sao không
biết trong lòng nàng sợ hãi. Nhớ năm đó khi ta chưa đăng cơ, các huynh
đệ coi ta là cái gai trong mắt, từng liều lĩnh muốn đoạt tính mạng của
ta.”
Chuyện cũ trước kia lưu lại, sao vài tiếng thở dài có thể hóa giải.
“ Thời gian đó, ta cả ngày sống trong lo sợ bị giết, ngay cả buổi tối ngủ cũng phải trợn tròn mắt, có gió thổi cỏ lay đều bừng tỉnh, không dám
lơi lỏng nửa phần, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ không tỉnh được nữa.”