
có chút tán
loạn, xõa xuống vài túm. Nàng ta quay người lại, dùng ống tay áo lau mồ
hôi trên trán, nhếch môi cười. “Vị khách nhân này, ngài muốn tìm ai?”
Nữ nhân đen sẫm, mập mạp, nhưng toàn thân lại toát nên nhiệt tình sảng khoái.
Lưu Hiết đột nhiên cảm giác được chính mình lại có chút ít xung động.
Ông khụ một tiếng nói. “Ngươi biết ta là ai không?”
Nữ nhân đi tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới. “Không biết.”
Lưu Hiết có chút chật vật.
Trương Thiên nói: “Đây là Uy Quốc công đương triều, Lưu đại nhân!”
Nữ nhân ngây ngẩn cả người, tay áo dừng ở trên trán, ngón tay nhỏ nước.
“Ngươi….”
“Vĩnh Phúc, ta tên Vĩnh Phúc.” Nữ nhân khép hờ mắt, giọng nói vẫn rất có lực.
“Vĩnh Phúc.” Lưu Hiết hắng giọng một cái. “Ta muốn gặp nữ nhi.”
Vĩnh Phúc nhe hàm răng trắng tinh. “Ta còn tưởng chuyện gì. Hắc Bàn đi học,
cũng sắp về rồi. Hay là hai vị ngồi đợi đi, ta vào pha trà.” Nàng xoay
người trở về phòng, ầm một cái đóng cửa, ném hai người ở lại ngoài sân,
đưa mặt nhìn nhau.
Lưu Hiết gần như đã nghĩ nữ nhân kia sẽ một
mình trốn vào phòng khóc, nhưng chỉ trong nháy mắt, nữ nhân kia lại cười hơ hớ đi ra, một tay ôm ấm trà bóp hai cái chén, một tay khiêng hai
băng ghế trên vai giống như làm xiếc ảo thuật.
“Lại đây, ngồi đi” Nàng đặt hai băng ghế dưới giàn nho, kêu gọi hai nam nhân.
Cả đời Lưu Hiết chưa từng ngồi băng ghế. Vì vậy ông xoay người đi đến bên tường, ra vẻ ngắm nghía mấy chậu hoa.
Vĩnh Phúc cũng không cảm thấy mình bị mạo phạm. Nàng vẫy vẫy tay, xoay người lại tiếp tục phơi quần áo, coi như hai người kia không hề tồn tại.
Đợi chừng một phút đồng hồ, Lưu Hắc Bàn trở về.
Hắc Bàn vừa vào cửa đã nghe thấy mẫu thân cao hứng bừng bừng gọi mình. “Hắc Bàn, lại đây. Đây là cha của con.” Giọng điệu như muốn nói, Hắc Bàn,
hôm nay ta lãi được rất nhiều bạc.
Hắc Bàn sững sờ. Nàng nhìn nam tử đeo đao đang ngồi giữa sân, da trắng không râu, vẻ mặt lạnh lùng.
Cha ư, có trẻ quá không nhỉ?
Hắc Bàn đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ tháo túi sách trên vai xuống, tiếp
nhận ly trà Vĩnh Phúc đưa tới, uống một ngụm, lại lặng yên đi đến trước
mặt nam tử kia, gọi một tiếng: “Cha.”
Vẻ mặt “Cha” trong nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Lưu Hiết đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy chuyến này đến đây, vô cùng hối hận. Bây giờ ông không muốn tới trước mặt Hắc Bàn nói cho nó biết,
ta mới là cha ngươi.
Rốt cuộc, Trương Thiên đứng lên, hành lễ
với Hắc Bàn. “Tiểu thư, tại hạ Trương Thiên, là hộ vệ nhất đẳng trong
phủ của Uy Quốc công. Người đứng bên đó chính là Uy Quốc công đại nhân,
cũng là cha ruột của cô.”
Hắc Bàn nhướn mắt nhìn Vĩnh Phúc. “Mẹ, chú này nói đúng không?”
Vĩnh Phúc gật đầu.
Vì vậy, Hắc Bàn xoay người đi đến bên cạnh Lưu Hiết.
“Cha.”
Lúc này, trong tiếng gọi có thêm một tia không xác định.
Lưu Hiết tinh tế đánh giá nữ nhi một phen. Đứa con gái này, so với mẹ nó
trông có vẻ thanh tú hơn một chút, nhưng vẫn vừa đen vừa mập.
“Con đến học đường, học được những sách gì?”
“Mới vừa đọc được nửa bộ Luận Ngữ.”
“Rất tốt, nửa bộ Luận Ngữ, có thể trị thiên hạ.” Lưu Hiết khẽ vuốt mấy cọng râu xinh đẹp của mình.
“Ta hỏi con mấy vấn đề.”
“Được, cha hỏi đi.”
“Con nói xem, nữ giới, là gì?”
Hắc Bàn không trả lời ngay. Nàng vẫn đang tường tận xem xét phụ thân mới
biết này. Dáng vẻ ông cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa trên người còn toát ra một loại khí độ cùng sự tự tin nàng chưa thấy bao giờ. Phụ thân của nàng,
chỉ trầm giọng nói một câu đã có thể làm cho ngàn vạn người lòng bàn
chân phát run.
Nàng nhớ tới bức họa Hán Cao Tổ Lưu Bang trong thư phòng của lão sư, thật sự giống hệt phụ thân nàng.
“Ban Chiêu trong ‘Nữ giới’ đã nói, nữ giới, thứ nhất khiêm nhường, thứ hai
phu phụ, thứ ba kính thận, thứ tư phụ hành, thứ năm chuyên tâm, thứ sáu
khuất tòng, thứ bảy thúc muội.”
“Ban Chiêu nói là Ban Chiêu nói, còn con, con thấy thế nào?”
“Con nghĩ, nữ giới chính là một chữ ‘tòng’, lại thêm một chữ ‘thận’. Tòng nên tòng nhân, thận là thận hành.”
Ánh mắt Lưu Hiết sáng lên, cảm thấy từ trong con ngươi trầm tĩnh của Hắc
Bàn nhìn ra được vài phần phong thái của chính mình năm đó.
“Vậy con cảm thấy, Hoàng hậu là gì?”
Hắc Bàn hơi suy nghĩ một chút. “Hoàng hậu, cũng không khác nữ giới bình
thường, chẳng qua là tòng nên tòng nhân, hứa thề chết nghe theo; Thận là thận hành, làm cực kỳ thận trọng.”
Lưu Hiết vuốt râu cười to: “Tốt, tốt, không hổ là con gái của Lưu Hiết ta!”
Vĩnh Phúc thấy Lưu Hiết cười, cũng ha ha cười rộ lên.
“Hắc Bàn…. Con không có tên sao?” Lưu Hiết hỏi.
Hắc Bàn gật gật đầu: “Nương vẫn gọi con là Hắc Bàn.”
“….Được, Hắc Bàn, từ hôm nay trở đi, con có tên rồi, con tên là Lưu Kim Phượng.”
“…” Hắc Bàn khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cha, cái tên này không hay bằng Hắc Bàn.”
Lưu Hiết cắn răng. “Ta là cha ngươi.”
Hắc Bàn nhìn trộm qua mẹ nàng, mẹ nàng vẫn đang ngây ngô cười.
Vì vậy Hắc Bàn tâm không cam tình không nguyện, nói. “Kim Phượng biết rồi, cha.”
“Kim Phượng, con có biết vì sao cha đặt cho con cái tên như vậy không?”
“Cha, ngài không thích con.”
“…”
Lưu Hiết khụ một tiếng. “Kim