
hê tử của Đoàn Vân Chướng.
Nàng đắn đo cân nhắc giữa hai người: Một là cô gái trong giấc mơ của nàng,
say nằm trong ảnh hoa mai, không cần phải quen biết với bất cứ ai; Hai
là chàng thanh niên đã đeo chiếc vòng gỗ vào tay nàng trong đêm tuyết.
Cuối cùng, là người trước nặng nhất.
******
Ngày hôm sau, Thái hậu nương nương liền cho đòi Kim Phượng đến tẩm cung Hi La Điện của mình.
Thái hậu kéo tay nàng, lau chùi hai hốc mắt khô mát. “Hoàng hậu à, ai gia
cũng là nữ nhân, biết rõ chuyện này là đau khổ, nhưng người bình thường
còn có tam thê tứ thiếp, huống chi là hoàng gia? Vì sự nghiệp thiên thu
vạn thế của triều ta, cũng đành phải thiệt thòi cho ngươi.”
“Thái hậu đừng nói vậy. Không thể nạp phi cho hoàng thượng sớm hơn, là khuyết điểm của thần thiếp. Thần thiếp nên thỉnh tội với thái hậu.” Kim Phượng cúi đầu.
Thái hậu nghe vậy mừng rỡ. “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì còn gì bằng.”
Kim Phượng cười cười. “Đây là bổn phận của thần thiếp.”
Thái hậu than một tiếng. “Nhưng ai gia đề cập chuyện nạp phi với hoàng
thượng, chẳng hiểu sao hoàng thượng lại có vẻ như không mấy thân thiện.” Bà nhìn Kim Phượng đầy ý vị sâu xa.
Kim Phượng nhướng mày. “Nhất định là Hoàng thượng thẹn thùng.”
“…” Vẻ mặt Thái hậu quái dị, trừng mắt nhìn nàng, một hồi lâu mới nói. “Đã
như vậy, hay là hoàng hậu đến khuyên bảo hoàng thượng thử xem, thế nào?”
Trên mặt Kim Phượng rốt cuộc xẹt qua một tia mất tự nhiên. “Chuyện này… thích hợp sao?”
Thái hậu vung tay lên. “Ngươi là chính thê của ngài ấy, chuyện này cực kỳ thích hợp.”
“Vậy điều kiện của thần thiếp, đương nhiên cũng có thể nói ra với hoàng thượng.”
“Đương nhiên… Hả?” Thái hậu sững sờ. “Hoàng hậu có điều kiện gì?”
Kim Phượng nghiêng đầu cười nói: “Thái hậu, điều kiện của thần thiếp, tất cả cũng là vì hoàng thượng.”
Vẻ mặt Thái hậu dần dần căng thẳng, rốt cuộc bà cũng phát giác được uy thế của Uy Quốc Công lại lần nữa tham dự. Chuyện này cũng không làm cho bà
bất ngờ. Điều khiến bà bất ngờ chính là, tiểu hoàng hậu luôn nhẫn nhục
chịu đựng này lại dám to gan như thế, dám đường hoàng nói điều kiện với
bà.
Thái hậu ngồi thẳng trên ghế ngọc, phần lưng nhẹ nhàng dựa
vào thành ghế gấm vóc, trong lòng hơi định. “Ngươi nói xem, có điều kiện gì.”
Lúc này, bất luận là thái hậu hay Kim Phượng, đều không ngờ đến ý đồ chân chính của Uy Quốc công, càng không tưởng tượng được kế
hoạch tiếp sau của Uy Quốc công.
Kim Phượng ở trong cung gặp được Chu đại tài tử bấy giờ đã từ chức Thái
phó, chỉ thấy sắc mặt ông vô cùng mệt mỏi. Dung nhan như hoa như nguyệt
của ông đã điêu linh thành một cái giếng cạn.
Chu đại tài tử
nhìn một cái đã nhận ra, Hoàng hậu nương nương chính là tiểu cung nhân
trong ngự hoa viên hôm đó. Ông như ngộ ra điều gì, rồi lại chán nản rũ
rèm mắt xuống.
“Chu lão sư, gần đây có bệnh gì sao?”
Chu đại tài tử cúi đầu hành lễ. “Hoàng hậu nương nương, hạ thần mệnh tiện, không đáng hoàng hậu nương nương hỏi thăm.”
Kim Phượng ân cần lại đụng phải bức tường băng đổ ập xuống phủ đầu.
Kim Phượng im lặng một lát. “Chu lão sư, có còn nhớ ông đã từng tặng cho
bản cung một cành phù dung hay không? Ông đã nói, không cần để ý người
khác nhìn ngươi thế nào, mấu chốt là ở chính ngươi nghĩ về mình như thế
nào.”
“Vậy hoàng hậu nương nương, hôm nay nương nương có thể nhìn rõ bản thân chưa?” Chu đại tài tử thờ ơ hỏi.
Kim Phượng giật mình.
Một hồi lâu, nàng nói. “Chu lão sư đang trách ta sao?”
Nàng không thèm xưng ‘Bản cung’ mà dùng ‘Ta’. Chu đại tài tử lưu ý nhìn nàng một cái, lắc đầu cười khổ. “Thôi thôi, nương nương cũng chỉ là một đứa
bé.”
Kim Phượng ngập ngừng một hồi lâu, rốt cuộc nói. “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi về điều gì? Bởi vì nương nương là con gái của Uy Quốc công ư?” Đôi
mắt Chu đại tài tử là một mảnh trong suốt. “Trên đời này có rất nhiều
chuyện, chúng ta không có cách nào lựa chọn.”
“Nhưng lão sư ông lại có thể trước sau như một, giữ lại bản tâm.”
Chu đại tài tử mân mê miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, chậm rãi nói.
“Hoàng hậu nương nương cũng có bản tâm, chỉ là nương nương còn chưa nhìn thấy mà thôi.”
Thiên lao thật sâu, thâm sâu biết bao, huyết lệ đầy bụng, muốn chết cũng không được.
Lúc trước Kim Phượng cho rằng thiên lao là nơi giam giữ người, hôm nay mới biết được, nàng sai rồi.
Lúc đầu, thiên lao có thể là nơi giam giữ người nhưng lúc sau lại là nơi
giam giữ dã thú. Quan chưởng ngục dẫn đường phía trước nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt dần dần trắng bệch của hoàng hậu nương nương, mồ hôi chảy
ròng ròng, rốt cuộc khom người quỳ xuống.
“Nương nương, thần có
tội.” Hắn khẩn thiết đem chóp mũi nhắm ngay mũi giày của hoàng hậu nương nương. Thân thể to mọng vất vả chắn ngang lối đi chật hẹp của thiên
lao. Đoàn người dừng ở giữa lối đi. Trong hàng rào hai bên, tiếng kêu
gào như tiếng dã thú càng lúc càng rõ ràng.
Mặc dù Kim Phượng rất muốn đá hắn một cước văng ra xa, nhưng vẫn miễn cưỡng cố nén.
“Khanh có tội gì?”
Chu đại tài tử ở sau lưng thản nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng ý chỉ vội
vàng, chưởng ngục đại nhân còn chưa kịp dọn dẹp sạch