Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325072

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

i khác biết được, chỉ có thể tìm đến hoàng hậu

nương nương ngài…”

Kim Phượng sợ hết hồn. “Người từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì? Không đến mức hoàng thượng bệnh nặng chứ?”

Tiếng khóc của Tiểu Phan Tử im bặt: “Thế thì không đến mức.”

Kim Phượng gấp rút thở ra một hơi.

“Nương nương, Hoàng thượng ở trong đình Thái Dịch Trì uống rượu say. Hiện nay đang… đang mượn rượu làm càn!”

“… Ngươi nói cái gì?”

“Vung… rượu điên cuồng.”

“Không thể nào. Kể từ sau đại hôn, không còn thấy hoàng thượng uống say nữa

mà. Huống chi, hoàng thượng uống rượu say, rõ ràng là ngã lăn ra ngủ…”

“Nương nương… Bây giờ đã đến lúc nào rồi… Hoàng thượng ôm cột đình, nói muốn nhảy xuống nữa kìa!”

Cánh tay mất thăng bằng, chén sứ lúc nãy đựng canh hạt sen bị nàng quăng ngã trên mặt bàn. Kim Phượng cam chịu thở dài. “Bản cung biết rồi.”

Kim Phượng vốn còn đang kỳ quái, Tiểu Phan Tử làm gì mà to gan lớn mật như

vậy, dám nói hoàng đế mượn rượu làm càn. Nhưng khi nàng đến Thái Dịch

Trì mới phát hiện, nói Đoàn Vân Chướng mượn rượu làm càn, thật sự là đã

nể mặt hắn lắm rồi.

Hoàng đế bệ hạ giờ phút này đang ôm cột đình, vắt một chân lên trời, cầm theo bầu rượu xoay quanh cây cột, luôn miệng lẩm bẩm:

“Không thấy mặt vua, trời nước Hoàng Hà dâng lên, đổ ra biển rồi không trở về

nữa… Đôi chim hoàng oanh kêu liễu biếc… Tiểu Liên mình ngọc nằm ngang…

Hương nhụy ám trần tìm trán, eo thúy xấu hổ trước u đăng…”

Kim Phượng hít sâu một hơi: “Hoàng thượng như vậy đã bao lâu rồi?”

Tiểu Tôn Tử canh giữ ở cửa đình, nước mắt ràn rụa. “Gần một canh giờ. Không

chịu hồi cung, chỉ muốn uống rượu, còn không ngừng đọc thơ… Nương nương, hoàng thượng đọc toàn là loại thơ gì đó không à. Cái gì mà mút nhụy

hoa, cái gì mà nha sàng, cái gì mà bình ngọc…”

“Được rồi!” Kim

Phượng ho khan vài tiếng, hung hăng lườm Đoàn Vân Chướng một cái. “Tiểu

Tôn Tử, ngươi dẫn các nội thị tạm thời tránh đi một chút.”

“Nương nương… lỡ như có xảy ra chuyện gì…”

Kim Phượng cười lạnh: “Hoàng thượng của chúng ta còn tham luyến hồng trần biết bao, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

Tiểu Tôn Tử còn muốn nói gì nữa, lại bị ánh mắt như lưỡi đao của hoàng hậu

nương nương đâm cho một nhát. Hắn sợ run cả người, ừ ừ lui xuống.

Lúc trước không nhìn ra, hoàng hậu nương nương hiền hòa khi nổi giận lên lại đáng sợ như vậy…

Người rảnh rỗi tan hết, Kim Phượng thong thả bước vào trong đình, hừ một tiếng cướp mất bầu rượu trong tay Đoàn Vân Chướng.

Đoàn Vân Chướng đang rung đùi đắc ý xoay người quanh cột rất cao hứng, đột

nhiên bị đoạt mất bầu rượu, đang định lên tiếng chửi rủa lại trông thấy

tiểu hoàng hậu của hắn khí thế hung hăng một tay chống nạnh, đứng ở

trước mặt hắn.

Đoàn Van Chướng yên lặng hồi lâu, hắc hắc nở nụ

cười, duỗi hai tay ra bóp lấy mặt Kim Phượng. “Tiểu, Hắc Bàn… hắc hắc…

Tiểu Hắc Bàn…”

Kim Phượng né tránh không kịp, khuôn mặt sung mãn

đã nằm gọn giữa móng vuốt sói, bị lực tay không hề ôn hòa chút nào rà

qua rà lại, lập tức hai má nổi lên hai vòng đỏ ửng nồng đậm.

“Hoàng thượng… Dừng tay…” Kim Phượng giãy giụa phun ra mấy chữ. Hai má vẫn

đang bị chà đạp tan nát dưới bàn tay của Đoàn Vân Chướng.

Hoàng

đế bệ hạ là thiếu niên thiên tử ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là tửu lượng không tốt. Theo tổng kết của hoàng thúc Long Nguyệt vương

gia, sở dĩ tửu lượng của hoàng đế bệ hạ không tốt, là vì sau lần đầu

tiên say rượu bị kinh hãi quá mức đã để lại di chứng. Về phần bị ai kinh hãi, bị kinh hãi như thế nào, Long Nguyệt vương gia không nói tỉ mỉ,

nhưng trong lòng mọi người đều đã biết rõ.

Những năm gần đây,

hoàng đế bệ hạ liên tục cẩn thận tránh để xảy ra say rượu. Cho dù ở

trong tình huống không thể không uống rượu, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ uống qua loa một hai chén, chứ không quá lượng.

Lại hóa ra là, đường

đường thiên tử sau khi say rượu lại trái tính trái nết như vậy – Vất vả

lắm Kim Phượng mới thoát khỏi ma chưởng của Đoàn Vân Chướng, vuốt ve

gương mặt bị bóp sưng, phẫn nộ nghĩ.

Đoàn Vân Chướng xem xét nàng một hồi qua đôi mắt say lờ đờ rồi quay phắt mặt đi. Hắn vung ống tay áo đứng trên bàn đá. Gió đêm thổi mái tóc hắn tung bay rối loạn.

“Đại giang đông khứ lãng đào tẫn*! (sông lớn chảy về đông, cuốn đi tất cả)” Hoàng đế bệ hạ ngâm.

“Động khẩu dương xuân thiển phục thâm! (Cửa động dương xuân hết cạn lại sâu)” Hoàng đế bệ hạ lại ngâm.

Kim Phượng không nghe nổi nữa rồi, kéo hắn từ trên bàn đá xuống dưới. Thân

là quân vương, uống say rượu liền ngâm đọc dâm thơ, lại còn đọc phối

hợp, quả thực quá… Lố lăng!

“Đoàn Vân Chướng, ngươi cút xuống cho ta!” Hoàng hậu nương nương quát giận.

Đoàn Vân Chướng nhìn nàng, ha ha cười một tiếng. “Ơ, đây không phải là Đào Hoa ma ma đó sao?”

“…” Hoàng hậu nương nương tái mặt.

“Đào Hoa ma ma, có nữ nhi hồng thượng hạng không, lấy cho một bình.”

“…”

“Ma ma, bà lại mập lên rồi.”

“…”

“Ma ma, bà có biết vạn dặm giang sơn này, cũng không bằng trăng thu trên

đài. Tất cả vinh hoa, cũng không bằng một người tri tâm?”

Kim Phượng sững sờ.

Nét


Old school Swatch Watches