
Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô
gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai.
Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi
Bỗng một hôm…
Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò
với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương
lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi
ngủ..
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão
Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm
chết ông, giẫm chết ông!!!”
Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc
giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát
hiện một chuyện rất khác thường…
Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô
nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ
thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người.
Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du,
đang đêm tự đi xuống giường lôi hết quần áo trong tủ ra mặc trên người…??
Tiểu Tiểu hơi nhíu mày, từ từ mở mắt rồi lập tức nhắm
tịt mắt lại.
Trời ơi!! Chuyện gì đang xảy ra vậy…….
Nhất định là Tiểu Tiểu đang nằm mơ….nhất định thế!!!
Tuy rằng Tiểu Tiểu thường ngày vẫn lên mạng đọc tiểu
thuyết giải trí. Đặc biệt là thể loại xuyên không, con người hiện đại xuyên
không về quá khứ tha hồ vui vẻ, oai phong một cõi…hàng tá mỹ nam bu quanh, bên
trái là hoàng thượng anh tuấn, bên phải là vương gia mỹ miều…Các nhân vật nữ
thì yêu đương đến chết đi sống lại.
Ôi! Không chỉ hạnh phúc mà là quá hạnh phúc nha…
Thế nhưng…Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.. Cô không
muốn thế! Các nàng kia ai cũng được yêu chiều cung phụng, hoàng đế cũng tốt,
vương gia cũng tốt..Nhưng cho dù tốt đến mấy cũng không bằng cuộc sống hiện đại
được
Tiểu Tiểu hít sâu một hơi! cô âm thầm thuyết
phục bản thân. Không có khả năng Không có khả năng Không có khả năng …
Lặng lẽ niệm đến lần thứ 100 Tiểu Tiểu dũng cảm
mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh cổ kính.
Ngầng đầu lên lại nhìn thấy chiếc giường chạm khắc hình phượng hoàng giương
cánh rất sống động. Đích thị làm bằng gỗ của cây tử đàn, một loại gỗ rất cổ,
quý hiếm. Dưới giường là một đôi giầy thêu rất tinh xảo.
Đôi giầy thêu hình một con phượng hoàng đang múa lượn,
tay nghề người thợ này chắc chắn thuộc hàng cao thủ, đường thêu vừa tinh tế vừa
cao nhã.
Tiểu Tiểu đảo mắt nhìn xung quanh.. bình hoa cũng cổ
kính .. tranh chữ cũng cổ kính… những đồ trang trí cũng cổ kính nốt…
Cổ kính…hai chữ này không ngừng hiện lên trong đầu
Tiểu Tiểu. Cô thực sự rất buồn bực, thì ra đúng là cô xuyên không thật.
Giờ đây, cô rất nhớ cuộc sống hiện đại của mình. Nơi
đó có bố mẹ, có bạn trai, còn có cả lão sếp già ngày thường hay áp bức cô….Tuy
rằng cuộc sống của Tiểu Tiểu không có gì đặc biệt. Bố mẹ cô thường ngày khá
lãnh đạm, cô đôi lúc hay tranh cãi với người yêu, lão sếp thì suốt ngày trù
dập, áp bức…Thế nhưng tại sao bây giờ cô lại nhớ họ…tự nhiên cảm thấy bọn họ
đều rất tốt, rất tốt…
Quả nhiên đến khi mất đi rồi, người ta mới biết quý
trọng thứ mình đang có.
Tiểu Tiểu ôm lấy hai đầu gối, vùi mặt vào âm thầm
khóc.Cũng không biết đã khóc bao lâu, nàng (từ đoạn này trỏ đi là về
thời kỳ cổ đại nên sẽ chuyển ngôi từ cô sang nàng cho phù hợp văn phong ^^) chậm
rãi ngẩng đầu lên. Nếu như không thể thay đổi được chuyện xuyên không này, vậy
thì nàng phải chấp nhận thôi…. Không thể thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có thể
thay đổi chính mình để thích ứng với hoàn cảnh đó.
Tiểu Tiểu bắt đầu bình tĩnh đứng lên. Nhìn cảnh vật
xung quanh nơi này, xem ra đây là thời kỳ cổ đại, nhưng nhìn không ra là triều
đại nào. Tiểu Tiểu vốn dĩ không giỏi môn lịch sự, cũng không biết đã xuyên
không đến một triều đại đang thịnh vượng hay suy tàn.
Nhớ lại các tiểu thuyết xuyên không, các nhân vật
chính dù là xuyên tới một triều đại suy tàn đi nữa, không phải cũng rất vui vẻ
hào hứng đó sao? Tiểu Tiểu cớ sao lại không thể vui vẻ hào hứng mà sống, sau đó
sẽ tìm cách về nhà.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lại chiếc giường trạm hình
phượng hoàng , rồi lại nhìn y phục trên người mình. Trên người nàng đang mặc
chính là tơ lụa, tơ lụa thượng hạng thêu đủ các loại hình phượng hoàng
Phượng hoàng.. phượng hoàng…
Cái này… cho dù ngu lịch sử thế nào đi nữa, nàng cũng
có thể chắc chắn rằng thân phận xuyên không này của nàng , nhất định là hoàng
hậu. Trong thiên hạ, ngoại trừ hoàng hậu ra thì còn ai dám dùng hình phượng
hoàng nữa chứ? Hơn nữa lại dùng quang minh chính đại như thế này, đâu đâu cũng
là hình phượng hoàng…
Thế nhưng, có một chút kỳ quái. Ở đây rõ ràng là tẩm
cung của hoàng hậu. Vì sao lại có cảm giác quạnh quẽ như thế này ?
Cung điện, nơi biểu trưng cho uy quyền của hoàng hậu,
đáng lẽ phải vô cùng tráng lệ, hoa mỹ. Nhưng cung điện này lại đem đến cho Tiểu
Tiểu cảm giác như một tòa nhà của những đại gia thường thường bậc trung mà
thôi, hơn nữa…
Tiểu Tiểu còn đang mải ngẫm nghĩ về kiến trúc cung
điệ