
ữ nhân mà hao tổn tinh thần như thế. Nghĩ như vậy, Thượng Quan Mặc bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Đoan Mộc Lang Hoàn thật không ngờ lại to gan lớn mật dám xuất cung đi tìm nam nhân. Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho nàng! Hừ. Trước tiên cứ để cho nàng ở trong lãnh cung hảo hảo suy nghĩ mấy ngày rồi nói sau. ********* ta là lãnh cung lạnh lẽo đường ranh giới********* Lạp lạp lạp lạp lạp lạp. Đã nhanh đến đầu canh ba … Hoàng đế nổi giận, tống hoàng hậu vào lãnh cung. Nguyên nhân tại sao, không một ai biết. Tin tức này, ngay tích tắc Đoan Mộc Lang Hoàn bước vào cửa lãnh cung, tựa như có cánh, bay đến từng ngóc ngách trong hoàng cung. Nhận được tin tức đầu tiên chính là Thái hậu. Thái hậu vốn đang trong mộng đẹp, sau khi nghe được tin tức này, mừng đến nỗi không ngủ tiếp được nữa. Rồi sau đó là Hoàng Quý phi cùng Thục phi. Hai người này đối với hoàng hậu vốn là thập phần chán ghét. Sau khi nghe được tin hoàng hậu bị tống vào lãnh cung… Hoàng quý phi âm thầm đắc ý, tính toán coi phải như thế nào bỏ đá xuống giếng (như kiểu châm dầu vào lửa ý), đem hoàng hậu triệt để kéo xuống, cuối cùng chính mình vinh quang ngồi vào ghế hoàng hâu. Mà Thục phi lại không có cao hứng như tưởng tượng, nàng thần sắc có chút ngạc nhiên, cảm thấy tin tức này không quá tin cậy. Sau khi hỏi thăm lại lần nữa, xác định tin tức là sự thật, Thục phi vẫn là không cao hứng, nàng thậm chí cảm thấy hoàng hậu lần này bị tống vào lãnh cung, không phải là biểu hiện bị thất sủng, mà là vì lại chuẩn bị nhất mực được sủng ái. Vì thế, Thục phi đến nửa đêm cũng vẫn không ngủ. Nàng nghĩ xem nếu hoàng hậu lại được sủng ái thì phải như thế nào giữ vững địa vị của mình. Vân Quý nhân cùng Vân chiêu nghi sau khi biết được, đều là lo lắng, vừa lo lắng cho hoàng hậu, lại lo lắng cho mình. Vạn nhất hoàng hậu khó chịu…. Đem chuyện ngày đó thấy các nàng yêu đương vụng trộm nói ra, vậy nên làm thế nào cho phải. Trân phi còn lại rất là lãnh đạm “Nha” một tiếng, sau đó lại trở mình, tiếp tục đi vào giấc ngủ, chính là rất bình tĩnh Còn về phần Lệ phi mới được sủng ái, nàng là không hề có biểu hiện gì.
Bởi vì nàng còn ở trong nội đường yên tĩnh chép phạt kinh thư, hai tai không thể nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ. Hậu cung một đám nữ nhân được sủng ái mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Mà hai thị nữ bên người Đoan Mộc Lang Hoàn, sau khi biết được tin tức này, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Ngay từ đầu các nàng còn tưởng rằng tin tức này là giả. Hoàng hậu nương nương của các nàng rõ ràng đang ở trong phòng nghiên cứu đồ này nọ nha, làm sao có thể không có lí do mà bị tống vào lãnh cung đây? Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ ngủ mơ ở trong mộng cùng nương nương cãi nhau? Hay là nói nương nương đi ra ngoài cùng bệ hạ đánh nhau? Nhưng là, đến tận khi tâm phúc bên người hoàng đế tới nói cần Tố Vân cùng Ế Vân thu thập quần áo tầm thường đến lãnh cung thì các nàng mới tin đây là sự thật. Một cái sự thật không thể sự thật hơn được nữa. Tố Vân đút trộm ít bạc cho tâm phúc được sủng ái của Thượng Quan Mặc. “Công công, ngài có biết vì sao Hoàng hậu nương nương không có lý do mà bị tống vào lãnh cung không?” Tâm phúc của hoàng đế thoải mái nhận lấy bạc. “Tố Vân cô nương, ta cũng không biết. Chỉ là đột nhiên bệ hạ cứ như vậy hạ chỉ. Hơn nữa bệ hạ còn không cho phép bất kỳ kẻ nào hỏi lý do hoàng hậu bị tống vào lãnh cung, nếu không đối xử như nhau.” Tâm phúc của Hoàng đế giảm thấp thanh âm, lén lút nói: “Tố Vân cô nương, là chỗ quen biết, ta mới nói nha. Hiện tại đừng nói các ngươi, ngay cả Thái hậu nương nương cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì mà Hoàng hậu bị tống vào lãnh cung. Trong cung biết được, ngoại trừ bệ hạ ra, cũng chỉ có chính Hoàng hậu nương nương biết. Cho nên, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều. Mau đi thu thập xiêm y, đi lãnh cung bồi Hoàng hậu nương nương đi.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Kỳ thật, sự tình cũng không phải là không thể xoay chuyển được. Chờ sau khi Hoàng đế bệ hạ hết giận, các ngươi khuyên nhủ Hoàng hậu nương nương, làm cho nàng van cầu bệ hạ, như vậy, Hoàng hậu nương nương lại có thể trở về Phượng Khôn Cung.” Tố Vân cùng Ế Vân vội vàng tạ ơn. Rồi sau đó, hai người dùng tốc độ nhanh nhất thu thập xong quần áo, sau đó chạy về phía lãnh cung. *************lãnh cung lạnh quá đường ranh giới************** Lãnh cung. Tên như ý nghĩa, cung điện để dành cho những người bị vắng vẻ lạnh lẽo ở. Tô Tiểu Tiểu sau khi bước vào lãnh cung, liền cảm thấy chung quanh râm mát râm mát. Lạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
Tô Tiểu Tiểu hắt hơi một cái. Chung quanh tối đen. Ngay cả một ngọn nến cũng không có. Bỗng nhiên, chỉ nghe tiếng xèo xèo, Tô Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn xuống. Không ngờ là một con chuột lớn, không coi ai ra gì lại dám trèo (bò) qua giầy của nàng mà đi. Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa, thậm chí còn có giăng mạng nhện, bên trên còn có một con nhện đen thật lớn. Tô Tiểu Tiểu từ nhỏ chỉ sợ mấy thứ này. Thời gian nàng ở hiện đại đã sợ, ở trong hoàn cảnh này, lại càng sợ hãi. Thân mình nàng run run, liền tìm một