
mong nàng sớm có thể khỏe lại, sau đó cùng với
Hoàng đế bệ hạ sinh một thái tử trắng trẻo mập mạp.
Như vậy, có thể bảo vệ ngôi vị Hoàng hậu nương nương,
thậm chí cả vị trí Thái hậu chí tôn nữa.
Đương nhiên, Tô Tiểu Tiểu sẽ không nghĩ như vậy.
Thượng Quan Mặc không đến, nàng lại càng cao hứng vô
cùng.
Nàng mỗi ngày thừa dịp đêm dài người tĩnh thì đều là
vụng trộm chạy tới Thanh Loan điện, cùng Thượng Quan Thanh gặp mặt.
Cho dù chỉ một địa điểm như thế, hai người cũng luôn
nói những chuyện nhàm chán vô nghĩa như vậy.
Nhưng là Tô Tiểu Tiểu cảm thấy thật hạnh phúc.
Thượng Quan Thành cũng thường vào lúc Tô Tiểu Tiểu trở
về Phượng Lâm cung của mình, lại lén lút theo cửa sổ mà nhảy vào.
Hai người ở trong tẩm cung Tô Tiểu Tiểu, lại là vành
tai và tóc mai chạm vào nhau* một phen.
Nhiều lần tí nữa thì lau súng hỏa. (Lau súng hỏa ta
nghĩ là ý chỉ ooxx nhưng không biết chính xác nó là gì a. Nàng nào biết chỉ ta
với. Hic)
Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu là từ tận đáy lòng nàng nguyện
ý.
Nguyện ý đem thân mình hiến dâng cho Thượng Quan
Thanh.
Chính là Thanh luôn luôn vào thời điểm sau cùng, dừng
lại.
*Nhĩ tấn tư ma là “vành tai và tóc mai chạm vào nhau”
:Tình cảnh gần gũi thân mật, xuất phát từ một câu trongHồngLâu Mộng. (Bê ra
được từ wp của nàng Phong My)
Mỗi lần đến lúc đó, hắn luôn ẩn nhẫn, hắn bao giờ cũng
nói.
“Tiểu Tiểu, ta hi vọng có thể lưu lại đến đêm tân hôn
của chúng ta. Ta hi vọng ta có thể cho ngươi một đêm động phòng hoa chúc hoàn
mỹ nhất.”
Tô Tiểu Tiểu thực cảm động.
Namnhân khi bị kích thích quả thực là khó nhịn.
Mà Thanh của nàng nguyện ý vì nàng, chịu đè nén dục
vọng của mình.
Nàng cảm giác mình càng cần phải hảo hảo quý trọng
người nam nhân này.
Thời gian yêu đương vụng trộm bao giờ cũng trôi qua
rất mau.
Tô Tiểu Tiểu ban đêm thường xuyên đi Thanh Loan điện
như thế, cuối cùng vẫn là bị người phát hiện.
Mà người phát hiện ra chuyện này không phải cung nhân
trong Phượng Lâm cung, cũng không phải Thượng Quan Mặc, mà là…
Trân phi.
Một đêm kia, trăng sáng.
Tô Tiểu Tiểu mới từ trong Thanh Loan điện đi ra, liền
bắt gặp Trân phi.
Trân phi khoác một cái áo choàng rất dầy, áo choàng
màu trắng.
Dưới đêm trăng, hiện ra thật kinh người.
Trân phi thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, bất quá khi
nhìn Tô Tiểu Tiểu thì ánh mắt nhưng là có vài phần dò xét.
Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.
“Là Trân phi nha. Ha ha…”
Tô Tiểu Tiểu nội tâm thực hoảng sợ.
Đánh chết nàng cũng không tưởng tượng được… Trân phi
thế nhưng lại sẽ xuất hiện vào lúc này! ! !
Hiện tại đã là nửa đêm! ! !
Thị vệ tuần tra đều là đã ngủ gà ngủ gật! ! !
Vì cái gì mà Trân phi lại xuất hiện ở chỗ này! ! ! ! !
! ! ! ! ! ! !
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên ý thức được một việc.
Trân phi xuất hiện ở nơi này không phải là ngẫu nhiên…
Mà là tất nhiên.
Nàng là đặc biệt ở chỗ này chờ nàng!
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh trở lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trân phi.
“Trân phi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Trân phi cũng nói: “Ta chỉ là tò mò mà thôi… Chỉ là tò
mò thôi.”
Thần sắc Trân phi có chút ngơ ngác.
Ánh mắt của nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thanh Loan
điện phía sau Tô Tiểu Tiểu.
Không biết qua bao lâu, nàng mới cười khổ một tiếng.
“Đoan Mộc Lang Hoàn, ngươi thực may mắn.”
Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn là không hiểu gì.
Nàng thực sự không rõ Trân phi đến tột cùng là đang
nói cái gì.
Nàng nhíu mày.
Mà lúc này, Trân phi lại nói tiếp: “Hoàng hậu nương
nương, sau khi đi ra ngoài cần phải cẩn thận đó. Người của bệ hạ không chỉ có ở
Phượng Lâm cung, bệ hạ cũng không phải người vô năng như ngươi tưởng tượng.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Nhưng là nàng lập tức hiểu được.
Trân phi nói như vậy…
Cái này chứng tỏ, nàng đã biết chuyện của nàng với
Thanh.
Nàng cắn môi dưới, vừa mới định nói thì một bóng người
màu trắng nhảy đến trước người của nàng, đúng là Thượng Quan Thanh.
Chỉ nghe Thượng Quan Thanh nói: “Khả Di”
Trân phi thân mình thế nhưng run lên, trong mắt của
nàng hàm chứa nước mắt.
“Thanh”.
Tô Tiểu Tiểu nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nàng không ngốc, chỉ cần là người sáng suốt là có thể
biết được hiện tại là đang xảy ra chuyện gì.
Này chính là tình nhân cũ gặp lại! ! ! ! ! !
Tô Tiểu Tiểu trong lòng thực không thoải mái.
Nàng lui về phía sau một bước.
Lúc này, Thượng Quan Thanh thấy nàng không ổn, hắn lập
tức nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu.
Hắn cúi đầu nói với nàng.
“Đừng hiểu lầm.”
Tô Tiểu Tiểu cắn cắn môi, cúi đầu, nhưng là yên lặng
không nói.
Trân phi cười khổ một tiếng.
“Thanh, đã lâu không có nghe ngươi gọi tên của ta.”
Thượng Quan Thanh hờ hững nói: “Chúng ta quen biết từ
nhỏ, gọi tên ngươi cũng chỉ là bình thường.”
Tô Tiểu Tiểu sắc mặt trầm xuống.
Thuở nhỏ quen biết?
Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã?
Trân phi nhìn Thượng Quan Thanh cùng Tô Tiểu Tiểu đang
nắm tay, nàng có chút buồn bã cười.
“Bệnh của ngươi đã khỏi?”
Thượng Quan Thanh lắc đầu, “Chỉ là đối với nàng mà
thôi.”
Trân phi nhìn Tô Tiểu Tiểu vẫn đang cúi đầu.
“Hoàng hậu nương nương thực may mắn.”
Một câu này, bốn chữ ‘Hoàng hậu nương nươ