
là gì cả.”
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu khóe môi nhẹ cười.
“Thanh thích ta, chú ý tới ta, chính ta cũng rất rõ
ràng, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thanh có thể động vào ta, hắn đối với ta
không bị mẫn cảm, đây cũng là vận may của ta. Mặc kệ sau này có hay không xuất
hiện một cô nương giống ta, ta cũng vô oán vô hối. Nam nhân của ta, ta tự nhiên
sẽ tự mình giữ lấy.”
Thần sắc bình thản của Trân phi có chút vỡ vụn.
Nàng bỗng nhiên thực xem thường nở nụ cười, “Đoan Mộc
Lang Hoàn, ngươi nghĩ Thanh sẽ cùng với đệ đệ mà hắn chán ghét chung nhau một
nữ nhân sao? Ngươi nghĩ rằng Thanh sẽ thích nữ nhân từng thuộc về đệ đệ của
mình sao?”
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: “Điểm này, ngươi phải tự
mình hỏi Thanh. Có thể hay không cũng là chuyện của hắn, có thích hay không
cũng là chuyện của hắn, đây là chuyện giữa hai người bọn ta, không liên quan
đến ngươi, ngươi không có tư cách quản.”
Đoan Mộc Lang Hoàn là nữ nhân của Thượng Quan Mặc…
Mà Tô Tiểu Tiểu nàng sẽ chỉ là nữ nhân của Thượng Quan
Thanh.
Lại nói.
Nàng hiện giờ vẫn còn trong sạch, cùng với Thanh chưa
từng chạm qua nữ nhân…
Hai người đều là cùng một điểm xuất phát.
Trân phi vừa nghe, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, giống
như bị người ta đâm cho một cái.
Nàng oán hận nói: “Ngươi là Hoàng hậu, hắn là vương
gia, các ngươi nhất định là không thể ở cùng nhau.”
Tô Tiểu Tiểu nhún vai.
“Ta rất nhanh sẽ không còn là Hoàng hậu. Thái hậu cũng
đã định giết chết ta. Chờ sau khi ta chết, ta sẽ có thể cùng Thanh ở chung một
chỗ.”
Hàm ý trong câu nói này, Trân phi tự nhiên là không
hiểu được.
Ý tứ của Tô Tiểu Tiểu là, chờ Đoan Mộc Lang Hoàn chết
đi, nàng sẽ chỉ là Tô Tiểu Tiểu.
Nàng có thể vứt bỏ hết thảy mọi gông xiềng, không
kiêng nể gì mà cùng với Thanh ở chung một chỗ.
“Vậy còn phụ thân của ngươi? Ca ca của ngươi? Còn
người nhà của ngươi? Ngươi cũng không để ý?” Trân phi hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói lớn, “Ta chuyện gì cũng không muốn
quản.”
Dù sao nàng cũng không phải chân chính là Đoan Mộc
Lang Hoàn, nàng cũng không phải là người tốt đẹp gì, nàng chỉ là một nữ nhân
ích kỷ.
Nếu như Thanh chán ghét Đoan Mộc gia, nàng cũng không
muốn làm nữ nhân Đoan Mộc gia.
Đoan Mộc gia thế nào, đều cùng Tô Tiểu Tiểu nàng không
quan hệ.
Trân phi không dám tin mà nhìn Tô Tiểu Tiểu.
“Ngươi thật không ngờ lại vô tình vô nghĩa như vậy!”
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày.
“Trân phi, ta không biết ngươi hôm nay nói với ta
những lời này đến tột cùng là có ý gì? Nhưng ta chỉ biết là, bất kể ngươi nói
cái gì, cũng không làm giảm bớt được tình cảm của ta đối với Thanh, cũng sẽ
không ngăn cách được chúng ta.”
Tô Tiểu Tiểu yên lặng nhìn Trân phi.
“Ta sẽ cố gắng để cho Thanh yêu thích ta cả đời. Được
rồi, ta cũng nên về lại trong thiên lao, bằng không Thái hậu mà biết, khẳng
định sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Tô Tiểu Tiểu mở miệng kêu: “Uy uy uy, Trân phi cùng ta
đã nói xong, các ngươi mau đưa ta về lại thiên lao đi.”
Thị vệ ở cách đó không xa vừa nghe, cũng đã đi tới.
Bọn hắn thần sắc đều có chút cổ quái.
Nào có người nào kỳ quái như vậy nha.
Lại muốn bọn họ mau chóng đem nàng tới thiên lao…
Hoàng hậu này, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi?
Bọn thị vệ trong lòng nghĩ như vậy.
Bất quá, bọn hắn vẫn là đối với Trân phi hành lễ, sau
đó lại tiếp tục giải Tô Tiểu Tiểu tới thiên lao.
Trân phi từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng nói
được câu nào.
Tô Tiểu Tiểu trước mặt người khác là một người dũng cảm.
Nàng chung quy lại là một vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh để
ngụy trang cho vẻ kích động cùng sợ hãi của mình.
Nàng vừa ly khai khỏi Trân phi, sắc mặt liền nhất thời
ngưng trọng.
Nàng tin tưởng Thanh.
Nhưng là Thanh tin tưởng nàng sao?
Tin tưởng nàng chính là Tô Tiểu Tiểu?
Một người hiện đại từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua
tới đây?
Mà không phải Đoan Mộc Lang Hoàn mà hắn chán ghét?
Còn nữa, sự kiện tạo phản lần này, Thanh đến tột cùng
là có liên quan gì không?
Nhưng là, tưởng tượng thì tưởng tượng, có một điều Tô
Tiểu Tiểu dám khẳng định.
Đó là hiện giờ, Thanh thật sự thích nàng.
Về tới phòng giam, A Nô lập tức lo lắng sáp đến, qua
song sắt lạnh lẽo của phòng giam, A Nô nói: “Vương phi, Thái hậu có làm gì
người không?”
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ hỏi mấy
chuyện thôi.”
A Nô lúc này mới yên lòng lại.
“Không có là tốt rồi. Ta chỉ lo lắng Thái hậu sẽ đối
với Vương phi ngài làm khó dễ. Nếu như người bị thương, Vương gia nhất định rất
đau lòng.”
Tô Tiểu Tiểu trầm mặc một hồi, thình lình cũng sáp lại
bên song chắn.
“A Nô, ngươi là từ nhỏ đã đi theo bên người Thanh
sao?”
A Nô thanh âm có vài phần đắc ý.
“Là nha, ta từ nhỏ đã theo làm bạn bên người Vương
gia.”
Tô Tiểu Tiểu mím mím môi, hỏi: “Vậy ngươi có biết Trân
phi không?”
“Trân phi?” A Nô tựa hồ cố gắng nhớ lại chuyện gì, một
lúc sau, hắn mới đáp: “Trân phi nương nương cùng với Vương gia là thanh mai
trúc mã, lúc trước vốn là cảm tình cũng không tệ, chỉ tiếc Vương gia hễ động
vào nữ nhân là lại phát bệnh, cho nên sau này cũng dần dần cũng Trân phi nương
nương xa cách.