Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326761

Bình chọn: 8.00/10/676 lượt.

ột cái khăn màu xanh đen, cầm trên tay một

cái chiết phiến (cái quạt đó), có vẻ

phong độ, ngọc thụ lâm phong.

Là một nam nhân có dáng vẻ thư sinh

Mọi người thực tự giác làm một con đường cho hắn đi

qua

Nam tử mặc thanh sam mang dáng vẻ thư sinh chậm rãi đi

ra, sau đó đứng bên người Tô Tiểu Tiểu, trong mắt lóe ý cười, nhìn Tô Tiểu Tiểu

liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt trở về trên người Vương bà.

“Mới vừa rồi ta ở ngay sạp hàng bên cạnh chọn lựa ngọc

bội, trùng hợp nghe cuộc nói chuyện của Vương bà cùng vị cô nương này. Vương bà

nói vị cô nương này dùng son, cô nương không thừa nhận, xoay người bỏ đi, mà vị

Vương bà này giận quá, liền thuận tay đem son ở cửa hàng mình đổ xuống. Sau đó

liền hô to kêu to khiến cho mọi người chú ý, chuyện tiếp theo đã xảy ra, mọi

người cũng thấy được. Nếu mọi người không tin lời của tối, lão bản sạp cách

vách cũng có thể chứng minh.”

Một người lão nhân cũng theo đám người đứng dậy.

Mang theo rõ ràng khẩu âm địa phương nói: “Đúng nha

đúng nha. Này Vương bà chắc là hỏng rồi, nàng yêu nhất khi dễ tiểu cô nương như

vậy.”

Lời này vừa ra, mọi người nhất thời đều tin không nghi

ngờ.

Trong kinh thành, tối có thể tin đó là thư sinh, hơn

nữa, nay lão bá đều mở miệng, còn có cái gì là không thể tin đâu?

“Thật không biết xấu hổ đâu.”

“Mau chút đi thôi.”

“Chính là chính là, như thế nào có thể oan uổng người

ta một tiểu cô nương đâu.”

“Chậc chậc, Vương bà ngươi nhưng đừng cậy già lên

mặt.”

……

……

Vương bà thấy thế, nhất thời hé ra khuôn mặt đỏ bừng,

hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, sau đó thu thập đồ đạc ở

quán của mình, nhanh chóng ly khai nơi này.

Đám người vây quanh, cũng dần dần tan.

Tô Tiểu Tiểu chính chính sắc, thế này mới đối với vị

công tử bên người cảm tạ nói: “Đa tạ vị công tử này tương trợ.”

Vị thanh sam kia công tử cười cười: “Ta bất quá là nói

một chút chuyện thôi. Cô nương ngươi quả thật cam đảm, Vương bà mấy ngày gần

đây đột nhiên trở nên càn rỡ kiêu ngạo, không ít các cô nương tiểu tử đi ra

ngoài đều bị nàng lừa không ít bạc, nhưng không có người giống cô nương can đảm

có gan đứng ra chỉ ra sự thật như vậy. Vì thế, nguyên nhân ta đứng ra,

cũng là bởi vì cô nương ngươi.”

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức cười ha ha.

“Cáp, tuy rằng nói ta hẳn là nên khiêm tốn một chút,

bất quá ngươi nói như vậy ta còn thật cao hứng.”

Kia thanh sam công tử cười cười: “Cô nương thật thoải

mái.”

Tô Tiểu Tiểu thoải mái tiếp nhận rồi.

Dừng lại, Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Không biết vị công tử này

gọi là gì?”

Thanh sam công tử cười đáp: “Ta họ Vân, tên một chữ,

Thư.”

“Vân Thư.” Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lẩm bẩm, chỉ cảm

thấy tên này thập phần lịch sự tao nhã.

Vân Thư Vân Thư, niệm đứng lên miệng cũng nở

hoa.

Quả thực cùng thanh sam công tử này rất là tương xứng.

Nàng nháy mắt mấy cái: “Vân Thư công tử đây là đang

muốn chuẩn bị khảo công danh?”

Vân thư lắc đầu: “Không phải vậy. Ta tuy là yêu làm

thư sinh, nhưng là trong lòng ta cũng là rất ít, chức quan công danh, thật sự

không thích hợp ta. Ta chính là nhân sĩ Vân Châu, mấy năm trước đến kinh thành,

nhân tiện làm một ít sinh ý.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.

Trước mắt bắt đầu sáng ngời.

“Tốt lắm, ta thưởng thức ngươi. Thương hành chứ gì, đó

là tuyệt nhất.”

Vân Thư tuy rằng không nghe nói đến câu phía sau của

Tô Tiểu Tiểu, nhưng là hắn lại cảm giác được vị cô nương trước mắt này đối với

thương hành cũng không phản đối. Hắn trong lòng có chút cao hứng, dù sao làm

thương nhân này, cơ hội bị người khinh bỉ thật là to.

Trong kinh thành đại đa số cô nương tình nguyện gả cho

thư sinh nghèo kiết hủ lậu, cũng không nguyện gả cho một người phú thương.

Hắn đến kinh thành lâu như vậy, sở dĩ làm thư sinh

cũng là bởi vì nguyên do này.

Mỗi lần bà mối hỗ trợ giới thiệu cô nương, thấy bộ

dạng hắn đều là trước mắt sáng ngời.

Nhưng khi nghe đến hắn cùng thương hành có liên quan,

trong mắt đều là thần sắc đáng tiếc.

Thật khó mà có thái độ không khinh bỉ thương hành như

vị cô nương trước mắt này.

Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Lại nói, sĩ nông công thương,

thương tuy rằng là ở vị trí cuối cùng, nhưng ta cho rằng không thua gì sĩ cả.

Nghề nào cũng có trạng nguyên thôi.”

Vân Thư nghe xong, trong lòng đối Tô Tiểu Tiểu càng là

thưởng thức.

Hắn hỏi: “Không biết phương danh cô nương là …”

Do dự, hắn lại nói: “Nếu cô nương không muốn nói, cũng

không làm sao. Ta hiểu được.”

Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Cái gì có nguyện ý hay không,

tên cũng không phải là điều gì đó không thể cho ai biết. Ta họ Tô, tên Tiểu

Tiểu.”

Vân Thư chỉ cảm thấy cô nương trước mắt hào khí tận

trời, thật vừa ý hắn.

“Nguyên lai là Tô cô nương.”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Vân Thư này, ngươi nói ngươi buôn bán, ngươi là làm

sinh ý về cái gì?”

Vân thư đáp: “Bán tơ lụa.”

Nguyên lai là bán tơ lụa …

Tô Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ như vậy.

Nói, Vân Thư này, thật sự là nhìn từ đầu tới đuôi, đều

rất khó nhìn ra được là một người bán tơ lụa.

Mới gặp lần đầu tiên, Vân Thư khiến cho nàng có cảm

giác chính là từ học đườ


Duck hunt