Hoàng Kim Đích Tình Nhân

Hoàng Kim Đích Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322635

Bình chọn: 7.00/10/263 lượt.

ải thở dài, dù sao trước kia anh cũng là người ưu tú nhường ấy a! Bất quá, có thể còn sống, cũng là một điều hạnh phúc rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều…

Khẽ lắc đầu, cô khổ sở cười một tiếng, thu lại tâm trạng, mang tất cả bánh ngọt bánh quy bỏ hết vào cốp xe xong, lại rất nhanh đi tới bên cạnh ghế lái, cấp tốc chui vào, nghiêm chỉnh cầm tay lái.

“Thiệu tiên sinh, anh thật sự muốn em lái xe của anh sao?” Nhìn chằm chằm qua kính chiếu hậu vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhã, cô có chút khẩn trương.

“Em nghĩ trong hai chúng ta, vẫn là em lái thì có vẻ an toàn hơn.” Cười nhạt, anh đùa.

Nghe vậy, cô lại không kìm được nở nụ cười, đôi môi như một đóa hoa hé mở ôn nhu. “Anh nói đúng!” Dứt lời, cô đạp nhẹ chân ga, chậm rãi đi xuống núi.

“Nhan tiểu thư thường xuyên dậy sớm tập chạy sao?” Thiệu Duẫn Thiên cười tìm chủ đề nói chuyện.

“Nói tập chạy thì dễ nghe quá, kì thực chỉ là dắt chó mà thôi.” Cười nhẹ nhàng hưởng ứng, nhưng lập thức cô như phát hiện được một chuyện rất đáng ngạc nhiên. “Sao anh biết em họ Nhan? Em hình như chưa từng giới thiệu bản thân với anh.”

“Em cũng biết tôi họ Thiệu đó thôi!” Thiệu Duẫn Thiên thấy vẻ mặt của cô buồn cười thật đấy.

“Anh không giống! Anh là tổng giám đốc tập đoàn Đông Hạo, là người nổi tiếng a! Em biết anh là chuyện bình thường…” Liếc trộm một cái gương mặt cười trong gương chiếu hậu, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.

Người nổi tiếng sao? Mấy năm nay anh đều ẩn mình, rất ít khi tiếp xúc với công chúng, tất cả công việc xã giao đều để em trai đi làm, bây giờ người có thể nhận ra anh không nhiều nữa, có lẽ chỉ có hàng xóm như cô mới có thể nhớ được anh đi!

Cười gượng, Thiệu Duẫn Thiên nhìn chăm chú tóc dài đen nhánh buộc tùy tiện của cô, chậm rãi nói: “Chúng ta là hàng xóm, em biết cô họ Nhan cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.”

“Anh còn nhớ em sao?” Giọng nói mềm mại đáng yêu rõ ràng là kinh ngạc.

“Đương nhiên!” Mỉm cười, chỉ không có nói ra miệng là —thật ra thì suýt nữa anh đã quên.

Anh còn nhớ cô! Anh còn nhớ cô! Chẳng biết tại sao, biết được điều này, cô lại cảm thấy vui vẻ.

“Đúng rồi, Nhan tiểu thư vội đi giao cái gì cho người ta vậy?” Nhìn mấy cái hộp giấy cô vừa chuyển vào, nhìn bên ngoài, có vẻ rất giống bánh ga tô hay đại loại vậy.

“Em nướng vài loại bánh ga tô và bánh quy, đem đến quán để bán.” Ngượng ngùng cười cười.

“Quán?”

“Vâng! Em và một người bạn mở chung một quán cà phê. Nó phụ trách các loại đồ uống, còn em phụ trách điểm tâm ngọt và bánh ga tô.” Gặp khúc cua rộng, cô cẩn thận giảm tốc độ, chuyên chú vào mặt đường, cẩn trọng từng chút vòng tay lái.

Khi cô lái xe có vẻ đặc biệt căng thẳng! Thiệu Duẫn Thiên nhạy bén phát hiện, thì cho là cô không ở cùng với người không quen biết như anh, nên thấy căng thẳng, nên dọc đường đi lúc nào cũng gợi chủ đề đề nói chuyện, muốn thả lỏng tinh thần cho cô.

Cứ như thế một câu rồi một câu trò chuyện, chẳng biết tại sao, cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã vào khu đông đúc náo nhiệt, chốc lát sau, cô đem xe dừng trước một quán cà phê.

“Thật ngại, làm phiền anh chờ em một chút.” Dừng xe lại tử tế, Nhan Hân Lam nhìn anh cười một tiếng, lập tức mở cốp xe sau, cũng đi ra ngoài.

Nhìn qua cửa kính, anh nhìn cô nhanh chóng đẹp mấy hộp bánh đi vào quán cà phê, chỉ chốc lát sau lại vội vàng đi ra, lúc này phía sau còn một cô gái xinh xắn để tóc ngắn đi theo.

“Bạn học à, từ bao giờ mày đổi sang xe đen bóng loáng cao cấp thế này đấy hả?” Trần Giai Kỳ vội vàng lấy bình thủy tinh đựng bánh quy tự làm trong cốp xe ra, mắt lướt nhanh nhìn số xe, miệng cũng không chịu rảnh rỗi mà trêu chọc.

“Mày đừng có nói nhảm nữa! Xe của tao chết máy giữa đường, là có người tốt bụng cho tao đi nhờ xe mới đến đây được đấy.”

“Tốt quá!” Rất khoa trương thở dài, Trần Giai Kỳ tỏ vẻ yếu đuối khúc tu tu. “Mỹ nữ gặp nạn, luôn có người xuất hiện giúp đỡ, mà cái dáng vẻ này của ta…” Lắc đầu một cái, bi thương không thể tả bằng lời.

“Mày gặp nạn thì gọi điện thăng cho Chương học trưởng nhà mày là được rồi, còn đến lượt người khác giúp chắc!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc xéo một cá, Nhan Hân Lam thật lo lắng người trong xe sẽ nghe được hết mấy chuyện đáng xấu hổ này. “Được rồi! Nhanh cầm hết đồ vào đi.” Dứt lời, cô nhanh chóng cầm hai hộp ga tô còn thừa lại, đi trước vào quán.

“Ơ ơ! Vội cái gì?” Nhàn tản khoan thai mà đi vào, mắt còn liếc liếc cửa kính xe rất tò mò, chỉ là nhìn cũng chẳng nhìn thấy gì, không thể làm gì khác đành đau lòng mà đi vào trong.

Cô đi vào trong quán cũng hơi lâu, thành ra Thiệu Duẫn Thiên có thời gian để nhìn ngắm quán cà phê của cô và bạn cô mở, nhìn từ ngoài thì thấy không rộng lắm, nho nhỏ thôi, lấy màu cà phê làm chủ đạo, trên tường treo vài bồn hoa cảnh, rất có phong cách châu Âu, trong lại để đèn màu vàng, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.

Gật gù, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng khen ngợi, mắt chuyển nơi khác, dừng lại trên tấm biển gỗ thô trang nhã ngoài cửa trên viết hai chữ — “Góc phố”.

A… Quán này tên cũng thật thú vị đây. Miệng nở nụ cười, trong lòng thầm hoài nghi, Đài Bắc này


The Soda Pop