Hoàng Thượng Nói Phải

Hoàng Thượng Nói Phải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322515

Bình chọn: 9.00/10/251 lượt.

hoàng thượng để ở trong lòng sao?” Minh Ân Hoa nghĩ rằng, nếu hoàng thượng đại lão gia hơi hơi để ý một chút có thể nhận ra, lúc chạng vạng , người thay thế đại bá đi vào Lâm viên

thỉnh bọn họ di giá tiền thính dùng bữa chính là một nữ tử tuyệt sắc,

mà vừa rồi nhóm mỹ nữ xinh đẹp cũng là những người đứng ngay hàng đầu .

Tử Quang Đế vừa nghe chỉ biết là có chuyện như vậy, hắn không có đoán sai những vẫn có chút không thể tin

- “Nàng là ái phi của trẫm , bọn họ không cần phải làm như thế!”

- “Bởi vì ta tư sắc không đủ, thế nên đã làm bọn họ thực lo lắng.’’

Nàng lấy giọng ai oán mở miệng nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình tương xứng.

- “Ái phi, nàng đây là đang muốn hướng Trẫm đòi an ủi sao?”

Nàng tinh nghịch nháy mắt mấy cái:

- “Ngươi nhìn ra được sao?”

- “Đương nhiên nhìn thấy.” Còn giả bộ! Tử Quang đế trừng mắt nhìn nàng.

- “Ngươi sẽ an ủi ta ư ?”

- “An ủi như thế nào đây ? nói cho nàng biết , nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ? không người sánh bằng?”

Minh Ân Hoa cố gắng không cười ra tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Ta làm sao không biết xấu hổ để hoàng thượng nói ra những lời trái lương chứ.”

- “Cho nên?”

- “Cho nên hoàng thượng chỉ cần để ta còn có thể đập vào mắt là tốt rồi.”

Nàng ngượng ngùng sờ sờ khuôn mặt mình, chung quy da mắt cũng không

có quá dầy để có thể tự thổi phồng tư sắc của mình, ngay cả nói giỡn

cũng không có can đảm.

Tử Quang Đế mỉm cười nhìn nàng: “Kỳ thật xinh đẹp đến một trình độ nhất định, thì vẻ đẹp ấy cũng chẳng có điểm gì khác biệt cả. Hơn nữa quá đẹp cũng không phải lúc nào cũng quyến rũ được nam nhân , nam nhân không phải lúc nào cũng yêu chiều vẻ đẹp ấy.” Đưa tay ra vỗ về khuôn mặt nàng, nguyên bản chỉ là trấn an, sau lại yêu thích không buông tay, như thế nào lại chẳng muốn buông ra thế này ?

Còn nàng, vẻ đẹp của nàng như một nữ hài tử, vừa ôn thuận lại đáng

yêu, phúc hậu mà không yếu đuối, kiên định mà không phải khí thế bức

người, khiến người ta cảm thấy rất thư thái. Tất cả trái tim của hắn đều tràn đầy sự ôn nhu của nàng , luôn thèm khát sự ôn nhu của nàng. Hy

vọng, nàng không sẽ không đánh mất sự tự tin , nàng chỉ cần là nàng, thế là đủ rồi…

- “Ân Hoa, nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất , nhưng, vẻ đẹp của nàng là đặc biệt nhất.”

Minh Ân Hoa kinh ngạc nhìn Tử Quang Đế, bị ánh mắt ôn nhu của hắn vây chặt, chìm sâu ở trong đó.

Nàng luôn luôn biết được mình phải trả giá, lại càng phải cố gắng,

nhưng cũng luôn không tin chính mình sẽ đợi đến một ngày có được tình

yêu của hắn.

Nhưng là, tựa hồ, nàng sẽ chờ đợi…

Có lẽ, Tử Quang Đế cả đời sẽ không thừa

nhận, vĩnh viễn sẽ không nói lời yêu. Nhưng nhìn đến sự ôn nhu trong ánh mắt của hắn, nàng biết, nàng có thể đợi được….

HẾT



- “Ân Hoa, nàng yêu trẫm sao?”

- “Thiếp yêu người, Hoàng Thượng.”

Yêu là nói ra, nàng yêu hắn, nhưng có thương hắn không ?

Nếu không thương làm sao lúc nào cũng chú ý như thế, lúc nào cũng lo được lo mất?

- “Nàng có muốn làm hoàng hậu không? Ân Hoa?”

- “Thiếp muốn!”. Nàng gật đầu.

- “Vì sao?”

- “Vì có thể yêu người càng lâu, càng lâu hơn nữa.”

- “Nếu trẫm cả đời cũng không lập hậu thì sao?”

- “Vậy thì đừng lập”. Nàng dịu dàng, cười tươi.

- “Ngữ khí của nàng bình thản như vậy, chẳng lẽ nàng cảm thấy khinh thường ngôi vị hoàng hậu sao?”

- “Hoàng Thượng…”. Nàng thở dài một cái.

Nam nhân này đôi khi rất thích tìm phiền toái đến cho nàng. Dường như

hắn không muốn cho nàng được an nhàn trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

- “Nàng tức giận cái gì? Nàng mau nói cho trẫm!”

- “Hoàng thượng, lễ phục trong buổi phong lễ đại điển cho hoàng hậu có hai mươi tầng thì không nói làm gì, nhưng ngày thường còn phải mặc mười sáu tầng triều phục, mỗi ngày vào triều. Thần thiếp nếu không phải vì làm hoàng hậu thì có thể lâu dài bồi ở bên cạnh người, cùng người ở lại hoàng cung, thì nói thật, danh hiệu hoàng hậu chẳng phải là việc dễ làm.” Nàng hiện tại trừ việc không phải vào triều, hưởng thụ quyền lợi cùng nghĩa

vụ đều là cấp bậc hoàng hậu, thế nên đối với chính danh cũng chẳng thèm

khát cầu.

- “Cho nên nếu nàng nên làm hoàng hậu thì vẫn là vì trẫm mà làm, vì trẫm mà nhẫn nại, để rồi chịu đủ các loại lễ nghi bất tiện đúng không?” Hắn hừ một cái!

- “ Không. Làm sao có thể nói như vậy chứ! Thái độ như thế là đối với ngôi vị hoàng hậu này rất bất kính.”

- “ Nàng mà cũng biết thế nào là bất kính à!”

- “ Thỉnh hoàng thượng thứ tội.”

Hắn căn bản không thèm để ý tới, quay mặt ra chỗ khác.

Như vậy… Xem như là cãi nhau sao?

Chỉ vì hắn căn bản không có khả năng cho ngôi vị hoàng hậu ầm ỹ thêm sao, đó là chuyện tất yếu sao ?

Chẳng lẽ muốn nàng bắt buộc phải có thái độ như người khác, phi thường thèm nhỏ dãi hắn mới long tâm đại duyệt?

Này nhé, nằm mơ cũng không có khả năng!

Người này hôm nay chạy đến tìm nàng là muốn cãi nhau với nàng sao?

Có thể NHÀN RỖI như vậy à ?

Nếu hắn nhàn rỗi như thế vì sao không đi quản cái vị Tàng Đông Cung

kiêu ngạo kia? Cái nàng công chúa Nội Hải Quốc thiếu chút nữa đã đem hậu cung nháo ngất trời, kết quả hiện tại đâu đâu trong hậu cung cũng là


XtGem Forum catalog