
c mặt ngươi, cho người nhìn ta đến ngấy thì thôi.” Nàng không dùng kính ngữ, lớn mật không dùng hoàng thượng mà dùng ngươi.
Nàng rút khỏi tay hắn, lui ra phía sau hai bước, hai tay vung lên cho hắn có thể rõ ràng nhìn nàng, toàn ý nhìn ngắm nàng!
- “Nàng tình nguyện để ta xem cho đến ngấy? Nàng biết sau khi nhìn chán sẽ là kết cục gì không ?”. Tử Quang Đế hai tay ôm ngực, chỉ vì khắc chế xúc động của mình, không để cho mình ôm nàng trở lại trong ngực.
Minh Ân Hoa rất ôn nhu , bình tĩnh nhìn hắn, nhìn nam nhân mà đang
xưng ta chứ không phải là trẫm . Nàng biết đây chính là một khoảnh khắc, từ nay về sau sẽ không có nữa nên nàng vô cùng quý trọng, cũng cảm động khi hoàng đế thảo luận với nàng về tình yêu trong khi buông tha bóng
dáng hoàng đế .
- “Nếu ngày nào đó ngươi cứ nhìn thấy ta là ngấy thì như vậy cả đời này ngươi sẽ không bởi vì nghĩ đến ta mà buồn rầu. Thậm chí cho dù ta mất, ngươi cũng vĩnh viễn không nhớ tới. Ta hi vọng ngươi sẽ không phải lo lắng nữa .”
- “Như thế là sao ? Là vĩ đại, là vô tư khi yêu một người sao ?” Tử Quang Đế không hiểu tại sao có chút phẫn nộ, một chút cũng không thấy cảm động.
- “Không, ta là có tư tâm.” Nàng đi đến gần hắn ,
rất muốn hôn hắn nhưng lại có chút do dự. Vì thế chỉ có thể vùi đầu vào
trong ngực hắn, dựa lên vị trí trái tim hắn.” Tư tâm của ta là hy vọng ngươi vẫn nhìn ta, mặc kệ cái lí do gì , mặc kệ có cái dụng ý gì , ta muốn ngươi vẫn nhìn ta! Kể cả khi ngươi nhìn chán ta rồi, thì vẫn luôn luôn nhìn ta!”
Hoài niệm, hồi tưởng chỉ nhận được hối hận. Chỉ có còn sống , không ngừng bị hắn chuyên chú nhìn mới có cơ hội sáng tạo tình yêu.
Làm ngươi xem ta, suy nghĩ về ta đồng thời cũng không quên ta. Nếu
ngươi cảm thấy mê hoặc, ngươi sẽ tiếp tục học hỏi, đem ta trở thành một
quyển thiên thư khiêu chiến, nếu ngươi đã hiểu được ta thì ngươi sẽ cao
hứng, đắc ý, ngươi sẽ xác minh những phát hiện của mình, sau đó ngươi sẽ đến trước mặt ta , thi triển các thủ đoạn của ngươi .
Cứ như thế , như thế, vòng đi vòng lại nếu ngươi cứ nhìn ta , cứ nghĩ đến cái ngày ngươi chán ta hoặc không kịp đợi đến ngày đó thì đã quên
chính mình đang cảm thấy chán. Như vậy, tâm của ngươi… liền là của ta!
- “Ân Hoa nàng thật là một nữ nhân kì lạ.” Tử Quang Đế thở dài, dùng sức ôm nàng.
- “Không, ta không trách, hoàng thượng chỉ cần xem nhiều hơn vài lần ngươi liền cảm thấy kỳ lạ chỉ là ảo giác.’ Nàng ở trong lòng hắn cười khẽ.
- “Cho dù có nhìn đi nhìn lại nàng cả trăm lần, nghìn lần, vẫn sẽ không làm thay đổi được định luận của ta đối với nàng, nàng chính là một nữ nhân kì lạ.”
- “Nhưng là ngươi thích?” Nàng lớn mật ngẩng đầu, muốn hắn nói một câu thích.
Hắn nhìn nàng, vốn định trêu cợt nàng, tuyệt không nói thật làm nàng
quá mức đắc ý. Nhưng cuối cùng vẫn bị sương mù chờ mong trong mắt nàng
đả bại. nhẹ nhàng ôm nàng nàng nói: “Nàng chỉ cần ta nói thích phải không? trẫm thích đâu phải là lời dễ dàng nói ra ngoài.”
- “Vậy ngươi cũng nói cho ta đi!” Nàng mới mặc kệ hắn cấp bao nhiêu thích, kia không liên quan đến chuyện của
nàng, nàng chỉ muốn biết hắn có thích nàng hay không thôi .
- “Ta thích nàng, thậm chí so với thích còn nhiều hơn một ít.” Hắn thừa nhận.
Nàng hốc mắt nóng nóng, cố gắng đem nước mắt bức lui, nhỏ giọng đối với hắn nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn ngươi, hoàng thượng.”
- “Cảm tạ cái gì?” Hắn vì nàng lau đi những giọt nước mắt vô ý rơi xuống
- “Cám ơn vì ngươi đã thích ta, cám ơn ngươi vì đã làm cho thần thiếp cảm thấy yêu ngươi là một điều hạnh phúc .”
Tử Quang Đế gắt gao ôm lấy nàng, cảm thấy một viên đá sắc
cạnh như hắn mà tâm giờ phút này lại mềm mại đến bất khả tư nghị, không
biết nàng đã làm gì mà lại có ảnh hưởng đến hắn như vậy.
Như vậy chính là tầm thường yêu!
Ai cũng có thể nói ‘Ta yêu ngươi’ , cũng có rất nhiều người đã hướng
hắn biểu lộ tình yêu. Hắn, hẳn đã muốn chết lặng mới đúng, như thế nào
còn vì nàng mà động tình như thế này chứ.
- “…Có lẽ về sau nàng sẽ hận trẫm”. Chỉ tình yêu không thể đủ. Gia tộc quyền thế suy bại đều sẽ làm tâm tốt đẹp của người ta đi theo hướng ghê tởm.
- “Nếu thế thì cứ để bây giờ ta yêu thương ngươi đi!” Nàng không biện giải, chỉ nói như vậy.
Dùng xong bữa tối, Minh gia từ cao đến thấp không còn có cớ gì để giữ đế vương lại nữa , chỉ có thể thận trọng cung kính đưa tiễn thánh giá.
Trong hoàng liễn, Tử Quang Đế cùng Minh Ân Hoa chơi cờ tiêu khiển,
chỉ muốn lộ trình một canh giờ đi qua mau . Hai người chơi nhưng không
chút để ý, chẳng có người nào thèm để ý thắng thua.
Tử Quang Đế trong lòng mang theo một chút nghi vấn, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra ngoài: “Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ?”
Theo lý thuyết, có thể đứng ở đại môn cung đưa hắn hồi cung chỉ có
thể là những người đứng đầu Minh thị gia tộc cùng với các vị phu nhân
phong hàm . Những nữ quyến bình thường, thậm chí nữ tử chưa xuất giá
không nên xếp hàng trong đó, như thế mới hợp lễ pháp, không phải sao?
Như vậy, những thiếu nữ xinh đẹp , trang điểm lỗng lẫy đứng ở ngay hàng
phía trước là thế nào vậy?
- “Cảnh đẹp ý vui mà thôi,