
iờ Tiểu Hằng muốn đi đâu nào?
-Đi vòng vòng nắm cảnh thôi.- Thiên Hằng rất muốn nói là cả nhà hãy đến một nơi thật vắng người, cùng sống chung rồi chết với nhau nhưng cậu bé kịp ngậm miệng lại, chỉ tay ra phía trước- Đằng kia có mấy tảng đá lớn ngay biển, ra đó đi ba!
-Không được đâu con -Tường Phong nghiêm giọng- Đó là bãi đá ngầm, thủy triều lên thuyền bị đụng là nguy hiểm lắm.
-Vậy ạ?Thế thì đừng đi nữa- Thiên Hằng cười nhẹ- Ba dừng thuyền lại một chút, cho con chơi chút rồi vào bờ.
Trò chơi của Thiên Hằng rất đơn giản. Cậu bé ngâm chân trong nước, khua nhẹ. Lạc Ân cũng tham gia với con trai. Đôi chân cô trắng muốt, mềm mại. Tường Phong nhìn hai mẹ con vui vẻ, lòng anh đau như cắt. Thì ra cảm xúc đau lòng khi nhìn người thân của mình từng ngày bị rút đi sự sống mà mình không làm gì được lại đáng sợ đến thế. Tường Phong không thể bình thản như Thiên Hằng được. Mới biết yêu thương đã phải xa cách, nỗi đau này biết khi nào mới nguôi ngoai?
Ba người lên bờ cũng là lúc trời đã trưa. Nắng khá gay gắt. Lạc Ân mua một cái nón, đội lên cho Thiên Hằng.
-Mua cho ba nữa kìa mẹ.
-Ừ.
-Mẹ đừng có vì con mà bỏ rơi ba, kẻo ba ganh tỵ đó.- Thiên Hằng bật cười giòn giã -Con có hẹn với hai nhóc con, dạy chữ cho tụi nó. Ba mẹ cứ đi chơi đi.
-Tiểu Hằng…Từ từ kẻo té đó con. Tiểu Hằng…
Thiên Hằng chạy nhanh như sóc…Lạc Ân chợt nhận ra bàn tay nhỏ bé của cô khi nào đã nằm gọn trong tay Tường Phong rồi.
Trong góc khuất, khi hai ánh mắt kia không còn nhìn thấy, Thiên Hằng đứng lại…Cảm giác đó lại đến. Cảm giác đau nhức tận xương tủy, như có hàng ngàn con sâu đục khoét trong thân thể. Chân Thiên Hằng mềm nhũn. Đứng cũng không còn sức nữa rồi.
Những hình ảnh xem được trên mạng lại hiện ra trước mặt cậu bé. Vẻ mặt của những nạn nhân ung thư giai đoạn cuối…Thiên Hằng hình dung tới mình lúc đó. Mái tóc được c5o trọc, mặt mày nhợt nhạt, nằm trên giường chờ đợi Thần chết đến gõ cửa nhà.
-Ba mẹ…
Hai người đều muốn con vui vẻ. Thiên Hằng xoa nhẹ hộp thuốc trong túi. Con sẽ sống thật vui vẻ những ngày cuối cùng này bên ba mẹ. Tới khi không thể chịu đựng được, con mới nhờ lọ thuốc này giúp con kết thúc. Con sẽ ngủ một giấc dài mãi mãi…Ba mẹ đã thực sự gắn bó, rồi ba mẹ sẽ có những đứa trẻ khác, hoàn hảo và đáng yêu hơn con.
Nhưng, con vẫn luyến tiếc cuộc đời nhiều lắm. Con không muốn xa ba mẹ. Không nỡ để hạnh phúc trong tầm mắt ấy xa dần như chưa hề tồn tại trên đời này.
-Tách!
Thiên Hằng lần đầu tiên chụp ảnh tự sướng nên không đẹp lắm. Nhưng nụ cười rạng rỡ này lại rất đẹp. Một mai nhìn thấy tấm ảnh đó, ba mẹ sẽ biết con từng rất vui vẻ, từng hạnh phúc vô cùng trong sự thương yêu của mẹ và ba.
Thiệu Thiên Hằng là một đứa trẻ hạnh phúc. Dù hạnh phúc của nó rất bé nhỏ và sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.
Đến tối, cả nhà Thiên Hằng lại mua một ít cá thu mang về chế biến. Tài nấu bếp của Lạc Ân rất tuyệt. Thiên Hằng ăn no cả bụng, còn chạy ra ngoài chơi với con chủ nhà một chút rồi mới lên giường ngủ. Lạc Ân nằm xuống bên con, thủ thỉ kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe.
Khi Thiên Hằng đã ngủ, Tường Phong mới bước ra ngoài.
Điện thoại đã có sẵn một số. Số không muốn gọi. Nhưng đã tới đường cùng. Không gọi sẽ được sao?
-Alo?
Bên kia là một giọng nói trầm tĩnh. Như đã đợi tự lúc nào:
-Chịu gọi rồi à?
Thiệu Tường Phong là một kẻ lạnh lùng trên thương trường lẫn đời thường. Nhưng trái tim đó đã dần bị tan chảy bởi Lạc Ân và đứa con trai. Để giữ lại nụ cười cho họ, dù có bị hậu quả gì, Thiệu Tường Phong cũng không màng đến. Nói gì tới việc….đạp lên một kẻ không quen:
-Tôi đồng ý.
-Điều kiện vẫn vậy. Thiệu thị của anh…
-Vâng.
-Tốt. Tôi sẽ nhanh chóng tìm người cho anh. Chào anh…
Thiệu Tường Phong cúp máy. Anh đã ký một bản hợp đồng với quỷ dữ. Nhưng trong giờ phút này, Chúa trời không nhìn đến, chỉ có quỷ dữ giang tay ra đón lấy Thiệu Tường Phong.
-Anh…
Lạc Ân bước ra. Cô thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh. Sự lạnh nhạt ấy khác hẳn biểu hiện thường ngày, khiến cô chợt thấy bất an:
-Sao vậy anh? Có chuyện gì à?
-Không…- Thiệu Tường Phong vuốt nhẹ má Lạc Ân. Cô ốm đi nhiều, gương mặt cũng xanh xao, nhợt nhạt. Vẻ tiều tụy khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng:
-Em phải ráng lo cho mình. Em mà ngã xuống, Tiểu Hằng sẽ còn tệ hơn.
-Em biết rồi.- Lạc Ân gượng cười- Anh mệt không? Vào nghỉ sớm đi anh.
Một ngọn lửa ấm áp thắp lên giữa trời lạnh giá. Lạc Ân đã mỉm cười, đã mở lòng, đã tự nguyện hơn trong mối quan hệ với Thiệu Tường Phong. Cô còn ngoan ngoãn rúc vào lòng anh tìm hơi ấm. Như một đứa bé cần che chở. Nhìn cô lúc này có khác nào Tiểu Hằng đâu.
Trên tay Thiệu Tường Phong là điện thoại, bên trong vẫn còn số mới gọi lúc tối. Số của…của Hạ Lâm.
Mấy năm trước, công việc làm ăn của tập đoàn Thiệu thị ngày càng thuận lợi. Thiệu Tường Phong âm thầm chuẩn bị cho mình một đường rút bằng cách đầu tư sang một số lĩnh vực với tên khác…Trong thời gian đó, anh đã giao du không ít với thế giới ngầm. Chỉ là những mối quan hệ đó đều dựa trên nền tảng “hai bên cùng có lợi”. Thiệu Tường Phong là một kẻ khôn ngoan, tuyệt