
c chung với mình để dỗ em, Lạc Ân cũng lo lắng bảo con:
-Tiểu Hằng đi ngủ đi con. Sáng còn phải đi học nữa.
-Không sao ạ! Con dậy đúng giờ mà.
Cậu bé trở thành một “anh nuôi’ chu đáo. Tối đã biết pha sữa, canh giờ cho em bú ngoài thêm. Trễ
giờ thì ôm Vĩnh Lạc lên giường ru cho bé ngủ. Thiên Hằng bắt đầu đọc
truyện cổ tích, cứ lẩm nhẩm trong miệng mỗi khi giữ hai đứa nhóc tì.
Cuối năm đó, Thiệu Thiên
Hằng 9 tuổi, hai đứa nhỏ- Niệm An đầy năm, Vĩnh Lạc 3-4 tháng, chính
thức có tấm hình chụp gia đình đầu tiên.
Một đứa bé địu sau lưng, ló khuôn mặt ngây thơ tròn trĩnh. Đứa trong nôi không rời mắt khỏi anh trai.
Trình Vân còn cười khẽ như trêu chọc Thiên Hằng:
-Tiểu Hằng xứng danh là
anh trai gương mẫu của năm rồi. Khi nào mẹ nuôi sinh em bé, ba nuôi sẽ
mời trà cung kính, xin con giữ luôn đứa em này nữa ha.
Tuy biết chỉ là nói đùa
nhưng Thiên Hằng vẫn lườm Trình Vân một cái sắc lẻm. Cậu bé 9 tuổi, tối
ngày chôn mình trong đám quần áo bốc mùi của hai đứa em nhỏ hết khóc rồi lại la. Nhưng Thiên Hằng lại rất hạnh phúc. Ngày nào cũng mong, cũng
nhớ. Trong lớp học thì lo lắng không ngớt, chẳng biết hai đứa nhóc ở nhà có khóc nhè, có quấy khóc không?
Niệm An được 14 tháng thì được gửi đi nhà trẻ. Thiên Hằng đang thời gian ôn thi nên Vĩnh Lạc được đưa về nhà ngoại, nhờ bà ngoại giữ giùm.
Sáng sớm, Niệm An rưng
rưng nước mắt níu chặt chân Thiên Hằng. Cậu nhóc không gào khóc nhưng
cương quyết không bước đi. Bà ngoại bồng Vĩnh Lạc trên tay song đôi mắt
trong veo của thằng bé cứ hướng về phía Thiên Hằng.
Niệm Kiều cúi xuống dỗ con:
-Tiểu An ngoan….Đi với ba đi nhà trẻ đi con. Để anh hai đi học.
Cậu bé nhìn mẹ, rồi lại ôm chặt lấy chân Thiên Hằng, cương quyết không buông.
Trình Vân đành cúi xuống gần con trai:
-Tiểu An ngoan. Anh hai đi học, trưa anh hai sẽ về với con mà.
Thiên Hằng thì không nói thế. Cậu bé ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với Niệm An:
-Tiểu An phải đi học đi chứ. Anh hai cũng phải đi học nữa, không ở nhà chơi với Tiểu An được đâu.
Thiên Hằng và Trình Vân không nói giống nhau. Niệm An ngơ ngác nhìn hai người, rồi ôm lấy Thiên Hằng, mếu máo:
-Anh…anh…..!
-Anh hai đây -Thiên Hằng ôm lấy Niệm An- Ngoan, đi học đi! Anh hai thương mà.
Một cái hôn vào má. Rồi Thiên Hằng đứng dậy, dứt khoát bước ra đường.
Đằng sau có tiếng khóc của Niệm An, rồi tiếng Vĩnh Lạc gào lên phụ họa nữa…. Lạc Ân vuốt tóc con trai:
-Tiểu Hằng à….Hai em…
-Hai đứa nhỏ đòi con
nhưng nói gạt em như ba nuôi là không được. Tiểu An sẽ ngóng đợi con,
trong khi con không đến được. Lúc đó càng tội cho em hơn.
Thiên Hằng đối xử với hai đứa em, một em nuôi và một em ruột luôn cố gắng đảm bảo sự công bằng.
Tuy là Vĩnh Lạc chưa ăn được nhưng nếu mua kẹo thì sẽ mua hai cây, sau
đó Niệm An tùy ý mút kẹo, Vĩnh Lạc cầm trên tay ngắm nghía cũng được. Đi siêu thị, một đứa địu trên vai, một đứa trong xe nôi khi còn nhỏ. Hiện
tay Thiên Hằng nắm tay Niệm An đi từng bước, vai địu Vĩnh Lạc, đi đâu
cũng có nhau.
Lạc Ân có cảm giác, những gì mình chưa được trải qua thời thơ ấu, Thiên Hằng sẽ đem hết cho hai
đứa bé. Đôi khi cô và Niệm Kiều cũng thấy xót, khi Thiên Hằng vì hai đứa nhóc mà không giao lưu bạn bè gì nhiều, thỉnh thoảng mới cùng Tiểu Toàn trong chung cư đi siêu thị mua đồ dùng, hoặc tham gia vài hoạt động
ngoại khóa. Nhà trường đều biết chuyện Thiên Hằng bị bệnh nên cũng hạn
chế mọi hoạt động cần vận động cho cậu bé. Thế giới Thiên Hằng chỉ xoay
quanh hai tiểu quỷ kia.
Hai đứa nhóc cũng đặc
biệt quấn quýt Thiên Hằng. Thậm chí ngoài việc quấn lấy mẹ buổi tối đòi
bú thì Vĩnh Lạc lúc nào cũng đưa mắt tìm anh hai mình. Niệm An lớn hơn,
cũng biết chuyện hơn. Từ khi biết đi, cậu nhóc đi theo Thiên Hằng mọi
nơi mọi lúc. Không thấy Thiên Hằng, cái miệng nhỏ mếu máo,không ngớt
gọi: “Anh…anh”.
-Tiểu Hằng à…Thai của mẹ
nuôi cũng ổn định rồi- Niệm Kiều áy náy nói- Con để Niệm An mẹ trông
cho. Ba nuôi dạo này cũng không bận việc nhiều, nên có thể…
Thực tế cho thấy, một
ngày không thấy Thiên Hằng Niệm An từ gào khóc chuyển sang ủ rũ. Thằng
bé ngồi trong một góc, tay mân mê khối đồ chơi, miệng cứ mếu máo
“Anh…anh”.
Thiên Hằng chiều về thấy
xót là sáng hôm sau lại qua đón Niệm An sang nhà mình. Vậy mà hôm nay
hai đứa nhóc gào khóc thế nào, cậu bé cũng bước chân đi.
Thế giới của chúng rất
rộng lớn, không chỉ có anh hai và anh hai được. Niệm An và Vĩnh Lạc sẽ
phải làm quen với thầy cô, bè bạn, không nên như Thiên Hằng một thời thơ ấu, bó buộc mình trong một không gian nhỏ hẹp, không có ai chen được
chân vào.
Mãi đến chiều Thiên Hằng
mới về đến nhà. Cậu còn ghé qua nhà Tiểu Toàn giải mấy bài toán khó. Lúc vào nhà một cái bóng nhỏ ùa ra.
-Anh….
Lại có tiếng xe nôi phát
ra âm nhạc nữa. Thiên Hằng phì cười khi thấy Vĩnh Lạc trên chiếc xe nôi
nhỏ cố chòi đẩy, miệng cười hớn hở, đôi tay nhỏ xíu chìa về phía mình.
Dưới chân một miếng băng dính cứng đang ôm chặt. Niệm An ngẩng đầu. Đôi mắt tròn xoe long lanh.
Từ dưới nhà Trình Vân bước lên:
-Cô giáo nói, thằng bé gọi “anh…anh” suốt. Về nhà là cứ dòm ra cửa t