Teya Salat
Hoàng Tử Online

Hoàng Tử Online

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323923

Bình chọn: 9.00/10/392 lượt.

ía cậu ấy. Không ngờ có lúc tôi cũng gặp được một người như Bom – hoàng tử Online của mình ở ngoài

đời. Vui quá đi!

.

Câu chuyện làm cho con đường đến chợ ngắn hơn. Chúng tôi dừng xe trước

một quầy hàng chuyên bán đồ dùng bằng len trong chợ. Nhìn những chiếc

khăn quàng cổ với đủ màu sắc, hình dáng trước mặt mình mà lòng tôi thấy

hứng thú lạ lùng. Rồi đây Trần Thanh Thanh tôi cũng có thể tự tay đan

những chiếc khăn như thế ( đúng là chưa làm chưa biết được khổ +_+). Bà

chủ quầy đang thoắt thoắt với hai que đan trên tay ngẩng lên nhìn chúng

tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Đó là một thái độ có thể chấp nhận được khi

có người đi mua len trong cái thời tiết nắng khô người lúc này.

.

- Các cháu muốn mua gì?

.

- Dạ thưa cô! Cháu muốn mua len và học một vài kiểu đan để tự đan khăn ạ! – tôi lễ phép trả lời.

.

- Cháu nhìn hàng khăn treo bên phải đi, muốn đan kiểu nào thì chọn rồi cô bày cho!

.

Tôi cười híp mắt nhìn Quang. Cậu ấy cũng có vẻ hứng thú với việc này, mắt cứ nhìn quanh quầy hàng.

.

Trước mặt tôi lúc này là bao la các chiếc khăn len với đủ mọi kiểu đan.

Có nhiều chiếc đẹp cực, nổi hình rất ấn tượng. Đang loay hoay chọn một

mẫu cho mình (đúng hơn là chọn cho Minh +_+) thì bà chủ quầy lên tiếng:

.

- Nếu cháu mới học đan thì nên chọn loại căn bản mà làm, mấy kiểu trên

tay cháu khó đan lắm, chỉ những đứa thạo tay và đan quen mới làm được

thôi!

.

Tôi vỡ mộng. Mặt mày xụ hẳn đi. Quang biết ý nên vỗ nhẹ vai tôi an ủi:

.

- Mình thấy cũng không cần cầu kì đâu, chỉ cần có tâm là được mà!

.

Hix! Quang nói cũng đúng. Thôi thì chọn kiểu đơn giản nhất mà làm vậy.

.

Sau một hồi hỏi ý kiến, cuối cùng tôi chấp nhận kiểu đan ô vuông chéo.

Tức là nửa ô chia theo đường chéo là màu này, nửa ô vuông còn lại là màu kia. Khi lên màu nhìn cũng đẹp phết, đơn giản mà lại ấn tượng. Tôi ngồi chăm chú nhìn bà chủ quầy đan thử vài múi đầu. Và đến bây giờ, khi đi

vào thực tiễn, tôi mới hiểu được một…chân lý: “Đan len còn khó hơn

cả…học Văn (môn tôi ghét nhất)”. Đếm ra thì có hơn 10 lần tôi đan hỏng

ngay phần lấy múi, có lẽ vì tôi đưa mũi đan chéo qua chéo lại bị sai nên mãi mà vẫn chưa có đường mũi cơ bản. Bà chủ quầy bắt đầu bực mình trước sự vụng về kinh khủng của tôi. - Cháu cẩn thận chút đi! Đưa mũi đan đi cho chính xác! Lấy múi còn không được thì làm sao đan khăn?

.

Tôi nhăn nhó, tôi cầm que đan chẳng khác nào người Tây cầm đũa. Cứ trái

trái, cứng cứng sao ấy! Sợi len thử sau một hồi bị tôi hành hạ đã xơ ra

cả, lại còn quăn queo nhìn phát khiếp lên được. Ôi khó quá đi!

.

- Có lẽ tại mới học nên thế! Thanh chịu khó tập một thời gian là làm

được ấy mà! Không sao đâu! – Quang lại động viên, nhưng tôi biết là cậu

ấy cũng phát mệt vì sự vụng về của mình.

.

Thêm một hồi nữa thì tôi…dẹp que. Đúng hơn là tôi không thể đan được trong hoàn cảnh như thế này.

.

- Cháu nhớ được cách đan rồi ạ, cảm ơn cô nhiều! Về nhà cháu sẽ tập tiếp!

.

- Uh! Thế cũng được! Tay cháu cứng quá, nên luyện nhiều hơn! – cô chủ quầy cũng nguôi bực bội, nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.

.

- Bây giờ cô bán cho cháu một cuộn len trắng và một cuộn len đen, cháu muốn phối hai màu này!

.

- Đợi cô chút! Nhưng cháu chọn que đan cỡ mấy? Hay là chọn cỡ 3 như que đan thử cháu vừa đan?

.

- Thế cũng được ạ!

.

Thật tình là chưa bắt tay vào việc thì tôi đã cảm thấy…nản! Không biết

chiếc khăn len tự đan trong tưởng tượng của tôi sẽ được ra đời khi nào

nữa…

.

- Cậu đan khăn cho ai thế? – Quang hỏi nhỏ.

.

- Uhm…đan tặng một người bạn!

.

- Có thể đan tặng mình một cái được không? – Quang nhìn tôi đề nghị với một thái độ tự nhiên.

.

- Đan tặng cậu???? – tôi buột miệng hỏi lại.

.

- Hì! Mình nói đùa thế thôi! Dù không đan khăn nhưng mình nghĩ việc này

cũng khá mệt và mất nhiều thời gian! Cậu đan một cái chắc sẽ không còn

sức đan cái thứ hai! – Quang cười hiền, khoát khoát tay.

.

Tôi không nói gì. Sao nhỉ? Đan một cái, rồi đan thêm một cái nữa chắc

cũng không phải là vấn đề gì lớn. Trần Thanh Thanh tôi có phương châm

sống hết mình vì bạn bè. Mà Quang lại rất tốt với tôi (tôi cảm nhận như

vậy!) thì hà cớ gì tôi không đan tặng cậu ta một cái nhỉ??? Quang lại là em song sinh với Minh nữa chứ?????

.

Nghĩ lui nghĩ tới, tôi nói vọng vào trong:

.

- Cô ơi! Cho cháu thêm hai cuộn nữa, một cuộn trắng và một cuộn xanh dương nữa cô nhé!

.

Màu xanh dương ập đến trong đầu tôi khi nghĩ về Quang. Nhẹ nhàng và hiền hoà….

.

- Này! Cậu mua thêm 2 cuộn nữa là sao vậy? Chẳng lẽ đan tặng mình thật sao? - cậu ta ngớ người hỏi tôi.

.

Vừa lúc đó thì cô chủ quán cũng đi ra với 4 cuộn len và một cặp que đan

được bỏ trong một chiếc túi nhựa trong xinh xinh. Tôi vui vẻ nhận lấy

rồi gửi tiền. Giá cả cũng không đắt cho lắm.

.

- Chào cô chúng cháu về! Cảm ơn cô nhiều! Mình về thôi!

.

Tôi cúi đầu chào cô chủ quầy rồi thúc nhẹ vào tay Quang. Cậu ấy cũng luống cuống chào rồi theo tôi ra ngoài.

.

- Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình! – Quang có vẻ buồn buồn.

.

- Thì tôi đan tặng cậu chứ tặng ai nữa! – tôi cười khì nhìn cậu ấy, trông