Hoàng Tử Online

Hoàng Tử Online

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323750

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

mà hôm nay đã nhớ rồi hả??? – tôi hỏi phỉnh phờ.

.

- Nhớ chứ! Thanh là bạn thân nhất của Gum mà! Không gặp một ngày là đã không chịu nỗi rồi!

.

Hix…Chỉ là bạn thân nhất thôi hả???? Mình sao vậy nhỉ???? Cậu ta nói thế có gì sai mà mình lại cảm thấy khó chịu thế này nhỉ????

.

Cùng lúc đó thì Minh từ trong phòng lù lù bước ra. Nhỏ Liên và tôi lùi dần từng bước…Bây giờ lớp tôi ai cũng sợ Minh hết…

.

- Ôi anh! – Quang cười tít mắt khi thấy anh mình.

.

- Sao hôm nào em cũng qua lớp anh cả thế?

.

- Thì em qua thăm anh với Thanh mà!

.

- Ở chung một nhà mà còn thăm hỏi ư?

.

- Hì!

.

Thế là Minh bỏ tay vào bọc quần đi thẳng, Quang hối hả chạy theo. Được vài bước thì ngoái đầu chào tôi và nhỏ Liên:

.

- Chào Thanh nhé! Chiều gặp!

.

Tôi đứng nhìn mà ngẩn tò te. Minh cứ như tảng băng độc hành lao đi về

phía trươc, Quang thì như ánh mắt trời tỏa rạng khắp nơi. Hai anh em họ

sao mà khác nhau thế nhỉ???

.

- Ê mày! Đến giờ tao vẫn không tin được họ là sinh đôi! – Liên vỗ vai tôi nhận định.

.

- Thì tao cũng thấy thế! – tôi thở dài.

.

Mẹ tôi nói đúng: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính”. Chẳng ai giống ai…Cho dù họ có là sinh đôi!

.

………………………………………

.

“ Chị! Mai là sinh nhật của em đó! :D”

.

“ Hở? Mai rồi à???”

.

“Buồn chị ghê cơ! Từ hôm em nói với chị đến giờ thì đã được hơn một tháng rồi mà! :(”

.

“Hì! Chị quên mất! :)”

.

“Vậy ngày mai chị nhớ thực hiện lời hứa nhé! ;;)”

.

“Uh…”

.

“Mà ngày mai em có việc bận nên không onl tối được, chiều chị có thể gửi cho em được không?”

.

“Chiều hả??? Để coi…”

.

“Sao chị???”

.

“Uh! Chiều mai chị học 3 tiết, tầm 4h chị onl nhé!”

.

“Ok! Iu chị nhất! Em out đã! Mẹ la rôi!”

.

Đó là cuộc nói chuyện tối qua giữa tôi và Prince. Hôm nay là sinh nhật

cậu nhóc…Hix…Tôi phải giữ lời hứa là send ảnh của mình cho Prince….Mặc

dù rất tin nhóc em này nhưng tôi vẫn thấy có cái gì đó không ổn…. Tiết học cuối của buổi chiều đã kết

thúc sau tiếng chuông reng inh ỏi. Tôi vội vã thu dọn đống sách vở bừa

bộn trên bàn rồi chạy ù ra nhà xe. Tháng này không hiểu tôi bị gì nữa,

cứ cảm giác mọi thứ muốn chọc tức mình. Điển hình là cái máy tính nhà

tôi đó, từ lúc vác từ siêu thị máy tính về nó chạy ngon ơ, đùng một

phát trưa nay đình công. Tôi bật lên bật xuống liên hồi cái nút start mà nó cứ im lìm không chút phản ứng. Nghe anh hai nói thì đến lúc nó trở

chứng vì thời hạn bảo hành đã hết. Hix…Bây giờ thì tôi phải ra quán net

để send ảnh cho Prince mặc dù đó là việc mà tôi ghét nhất. Nói chung là

tôi không thích ra net…Phức tạp và không được tự nhiên như ở nhà.

.

À quên kể cho mọi người nghe về Phạm Minh “yêu quý” của tôi. Bây giờ thì tôi hoàn toàn không còn nhận ra một Phạm Minh khờ khờ, ít nói và xù xì

trước kia nữa. Nói chính xác là tảng băng đã lột xác và trở về với con

người thật của chính mình. Tôi còn nhớ như in 39 cặp mắt (tất nhiên là

có cả tôi) trong lớp đồng loạt lộn tròng khi nhìn thấy cậu ta bước vào

lớp. Sao nhỉ??? Trông Minh cứ như một người lạ vừa mới được chuyển tới

lớp tôi vậy. Tóc tai vuốt keo dựng đứng lên, cặp kính Nobita (cái thứ mà tôi ghét nhất ở cậu ta) đã được “nghỉ hưu” và thay vào đó là cặp kính

áp tròng (vì sự thật là cậu ta bị cận khá nặng, tôi đã thử nghiệm điều

này mấy lần rồi), áo quần khì khỏi phải nói, chẳng khác nào những thằng

nhóc công tử mà tôi thường thấy ở trường. Diện mạo mới của Minh khiến

cho tất thảy các nàng trong lớp tôi (nhất là nhỏ Liên và nhỏ Bích) cứ

gọi náo loạn cả lên. Thì tôi đã bảo rồi, cậu ta đâu có xấu trai. Tuy

không handsome bằng Tuấn của tôi nhưng cũng thuộc dạng nhìn được. Và với phong cách ăn mặc kiểu này thì chắc chắn sẽ làm không ít đứa chết lên

chết xuống. Tôi thì không thấy thích thú với sự thay đổi này, tôi thích

Minh của ngày xưa hơn. Cậu ta lột xác như thế càng khiến tôi thấy khó

chịu khi ngồi cùng bàn với nhau. Sao cái số tôi cứ phải gắn với những

thằng con trai có nhan sắc thế kia chứ????

.

Bây giờ thì tôi đang vừa đạp vừa nhìn quanh để tìm kiếm một quán net nào đó. Đây rồi, nhưng sao mà đông thế nhỉ? Mà hình như toàn là con trai

tới chơi game online…Hix…Kiếm chỗ khác thôi!

.

Chính xác là tôi đã đi ngang qua 3 tiệm nét nhưng chỉ cần nhìn thấy số

lượng xe để trước cửa là đủ biết sẽ không có chỗ trống nào cho mình.

Đang sầu ruột, tôi như chết đuối vớ phải cọc khi nhìn thấy một quán net

nhỏ nhỏ nằm lẫn sau tấm biển to đùng vẫn còn thưa người. Nhanh như chớp

tôi đạp tới, dựng xe và khóa cẩn thận rồi chạy vào.

.

- Còn máy không anh?

.

- Còn! Em vào máy 36 ấy!

.

Tôi mỉm cười rồi hí hửng tới chỗ của mình. Nhưng có vẻ đây cũng không phải là một nơi lành mạnh cho lắm…

.

Các bạn biết vì sao tôi nói thế không? Vì ngay khi tôi tới chỗ ngồi thì

đã phải khựng lại khi trông thấy người đang ngồi máy cạnh máy của mình.

Đó là một thằng con trai nổi bật với đầu tóc nhuộm vàng hoe, cắt tỉa

dang dở, ở giữa thì nhiều còn hai bên thì cạo láng coong, tai đeo đủ

loại bông chi chít. Hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ có in hình cái đầu lâu sau lưng công thêm cái quần shor


80s toys - Atari. I still have