
có thể nói thẳng ra, nàng chính là cái chuyện “Rất nghiêm trọng” trong lòng hắn sao?
“Yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện có thể giải quyết thì đâu cần phải phiền não, không giải quyết được thì có phiền não cũng vô dụng, đúng không?” Thiên Thiên nhất phái vui vẻ, cười hi hi nói
tiếp: “Ngươi có thể ra ngoài đi dạo với ta một chút không? Ta muốn coi
mấy cửa tiệm trong kinh sư, 『đại hà nhất chi hoa 』 của chúng ta muốn
xuất khẩu qua đây, nếu như có thể trực tiếp mở một cửa hàng trong kinh,
vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Đại hà nhất chi… A, ngươi đang nói cái chổi ngũ sắc kia.” Khổng Ất
Nhân sặc luôn, vội vàng cắn môi nhịn cười, “Không ngờ ngươi lại có đầu
óc kinh doanh như vậy, còn biết buôn bán rộng khắp thiên hạ.”
“Để cho mỗi cái góc trên thế gian này đều có 『 Đại hà nhất chi hoa 』
là nguyện vọng lớn lao lâu dài của A Lý Bất Đạt chúng ta.” Trên mặt
Thiên Thiên tràn ngập vẻ hy vọng. “Nếu như quả thật thành công, tương
lai dân chúng của A Lý Bất Đạt có thể an tâm tập trung vào nghề này,
không cần cả ngày lo lắng rau dưa trái cây khó trồng, gà vịt thịt cá khó nuôi.”
Nước A Lý Bất Đạt quá nhỏ, lãnh thổ chiếm nhiều nhất là sa mạc và
thảo nguyên, bách tính tuy nói là an cư lạc nghiệp, nhưng là rau dưa
bình thường nuôi ngựa cũng chẳng béo.
Xem ra cũng chỉ có dựa vào làm gia công mới có thể tạo nên kỳ tích cho kinh tế của A Lý Bất Đạt
Thân là công chúa quản sự duy nhất của A Lý Bất Đạt, nàng hiểu rõ tâm tình của a cha.
Khổng Ất Nhân gần như mê muội ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin
cùng kiên định của nàng, đáy lòng dâng lên một làn sóng nhiệt kích động.
“Ngươi thật có chí khí.” Hắn chợt thấy xấu hổ.
So với nàng, hắn toàn trốn ở đâu đâu lăn qua lăn lại, mỗi ngày chỉ nghĩ đến tự do, thật là một kẻ thất bại.
“Ta chẳng qua chỉ giúp a cha ta một tay mà thôi.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, “Ta cũng coi là thông minh
chứ? Ngươi xác định không để cho ta giúp ngươi chia ưu sẽ khổ sao? Ta có thể nghĩ ra gì đó.”
“Ách, cám ơn, cám ơn.” Hắn vội vàng khéo léo từ chối, khuôn mặt tuấn
mỹ xẹt qua một tia lúng túng: “Tự ta nghĩ được rồi. Không phải ngươi
muốn nhìn những cửa tiệm ở kinh sư sao? Ta có thể dẫn ngươi đi, có vài
chỗ làm ăn rất khá, chỗ cũng khá lớn đủ rộng rãi, lại ở nơi người đến
người đi náo nhiệt, tiền thuê lại không đắt, ngươi có thể tham khảo một
chút.”
“Làm sao mà ngươi biết rõ vậy?” Nàng chớp chớp mắt, khó mà nén khỏi sự kinh dị.
“Đừng quên ta là địa đầu xà nha.” Hắn nở nụ cười, hai tròng mắt rạng rỡ, khôi phục khí thế dương dương đắc ý phách lối.
Thiên Thiên bị hắn chọc cười, cũng làm như thật chắp tay thi lễ với
hắn một cái, “Như vậy công tử địa đầu xà, làm phiền ngài dẫn đường.”
Khổng Ất Nhân không hổ là địa đầu xà ở kinh sư, mới qua một ngày đã mang nàng đi khắp các nơi tốt có thể mở tiệm trong thành.
Thiên Thiên cẩn thận ghi lại trên giấy bằng da dê ghi nhớ vị trí.
Cho đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên trong màn đêm, bọn họ mới dừng chân ăn tối ở quán cơm nhỏ gần đó.
“Thịt dê nhúng của quán này ăn ngon cực, còn có thịt dê nấu thì là,
tất cả đều là mùi vị Tân Cương chính gốc.” Khổng Ất Nhân quen thuộc dắt
nàng ngồi xuống trong một nhã gian, khoái trá giới thiệu.
“Oa! Lâu lắm rồi ta không có được ăn đồ ăn có mùi vị gần quê hương
như vậy nha.” Nước miệng của nàng cũng sắp chảy ra đến nơi, miệng ăn xúc động.
Đi tới kinh sư mà còn có thể ăn được đồ ăn ngon lành ở A Lý Bất Đạt,
nhưng mà nhớ nhất là thịt dê nướng, heo sữa quay cùng với sữa đông của A Lý Bất Đạt.
Nàng cảm động đến sắp khóc.
Hắn trìu mến nhìn nàng, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, “Ngoan, giờ muốn ăn gì thì ăn đó, ca ca có mang tiền.”
“Ta sẽ không khách khí.” Nàng thản nhiên cười một tiếng.
Vào lúc bọn họ gọi một nồi lẩu lên, ba chiếc đĩa đựng đầy thịt dê mới mẻ cùng các loại rau dưa cũng đầy lên, còn có mấy xâu thịt dê nướng còn bốc khói.
Thiên Thiên hoan hô một tiếng, vùi đầu ăn, luôn miệng xuýt xoa.
“Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Hắn vội vã rót một chén trà nóng cho nàng thanh cổ, mặt tràn đầy nụ cười.
Bộ dáng lúc nàng bắt đầu ăn cực kỳ giống trẻ con, thật đáng yêu.
“Ăn quá ngon. “Nàng uống một chén trà lớn, thoải mái tru miệng hít một hơi.
“Đến, ăn thử cá viên.” Hắn nhiệt tình giúp nàng gắp thức ăn, cố làm
ra vẻ lơ đãng nói: “Thì ra mấy ngày trước ngươi xuất cung đi dạo đường
phố, không chỉ là vì để thưởng thức mỹ vị kinh sư, còn đi khảo sát thị
trường.”
Thiên Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó chột dạ thừa nhận, “Phải.”
“Tại sao không nói sớm cho ta biết chứ? Ta cũng có thể sớm để ý cho
ngươi một chút.” Đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên một tia khôn khéo.”
Chẳng lẽ có gì khó nói?”
Nàng gắp miếng cá viên trơn tuột lên, thấp giọng nói: “Tất cả mọi
người đều đối đãi ta tốt như vậy, ta không muốn các ngươi cho rằng ta
lợi dụng các ngươi.”
“Chẳng qua chỉ là mở một cửa tiệm ở kinh sư mà thôi, có cái gì mà lợi dụng.” Hắn thấy buồn cười.
“A cha ta nói, Đại Hoàng Đế Trung Nguyên người ta là thành tâm thành ý tiếp nạp đất nước nhỏ như chú