
muốn 2 đứa con của mình đau khổ
- Kì Phong, nếu con không có tự tin để từ bỏ cô ấy, thì…- Bà Thanh Hoà
hít một hơi thật sâu- Hãy tự tin lên, tự tin để chinh phục cô ấy!
----------------------------------------------------------------
- Tại sao lại chia tay Kì Phong?- Hàn Thu là người cất giọng đầu tiên,
mang theo một sự kì vọng to lớn! Kì vọng rằng có thể là do anh, vì anh!
- Không thích nữa, không thể chia tay sao?- Nhi lạnh nhạt đáp lại, không rõ tâm trạng thế nào
Hàn Thu thở dài, thì ra không phải là do anh!
- Đột nhiên không thích nữa, không phải rất kì cục sao?
- Không thích là không thích!
- Thế có nghĩa là hiện nay em không có bạn trai phải không?- Hàn Thu cười, chia tay cũng hay
- Thế thì sao?
- Thế thì anh có thể theo đuổi em, không phải sao?- Hàn Thu vuốt đuôi tóc của Nhi, đưa lên miệng hôn một cái
- Tôi không thích anh!- Nhi nhăn mặt, trong lòng cô bây giờ không hiểu
sao lại muốn nói những lời tàn nhẫn với Hàn Thu, để anh từ bỏ mình, để
có một người cùng đau khổ với mình, và Nhi tự cười, bản thân cô thật ích kỉ!
- Không cần em thích anh, chỉ cần anh thích em là đủ!- Hàn Thu cười, nhanh chóng đem Nhi ôm vào lòng
Cô cựa quậy, ai da…Sao lại ấm thế này
-…- Tên khùng!
- Chỉ cần anh yêu em, chỉ cần em đón nhận tình yêu của anh là đủ, không cần em đáp lại!
----------------------------------------------
Sáng hôm sau, toàn trường được một phen kinh hãi….
Hàn Thu đến trường cũng Nhi, nói cười rất vui vẻ, tuy Nhi nhăn nhó khó chịu nhưng cũng không đuổi Hàn Thu đi…
Tại sao ư?
Chúng ta quay lại khoảng thời gian 2 tiếng trước:
- Tại sao anh lại nằm ở đây???- Nhi trố mắt, tối qua, sau khi một mực
đuổi Hàn Thu đi, cô không ngờ anh lại “bám” dai thế, anh ta ngủ luôn
ngoài cổng nhà cô!
Anh trai cô thấy thế thì méo mặt, tự nhủ, Nhi ơi Nhi, anh chỉ cần một mỏ vàng thôi, em dâng cho anh cả hai mỏ thế này, có khi sẽ gặp tai hoạ
mất!
- Anh không biết em đi học lúc nào nên nằm luôn đây, ngày mai giờ này
anh sẽ tới đi học với em!- Hàn Thu dịu dàng nói, vươn vai một cái,
haizz…cả đêm phải cúi gập người
-…
- Hàn Thu???- Hà mở cửa, hơi ngỡ ngàng
- Chào chị dâu!- Anh mỉm cười
- Ai là chị dâu của cậu????- Nhi và cả Hà thét lên lên án, ê cái đồ thấy người sang bắc quàng làm họ kia!!!!
Trên đường đi, Nhi xua Hàn Thu như xua tà nhưng anh hiển nhiên để nó vào tai trái, ra tai phải.
Anh nắm tay cô.
Cô hất ra.
Anh lại nắm lại.
Cô lại hất ra.
Cuối cùng, Nhi là người chịu thua, mặc cho Hàn Thu muốn nắm gì thì nắm,
đáng chết, cô cũng không biết tại sao cô lại để yên như vậy.
- Bỏ tay ra!- Đáng lẽ, Hà là người phải hét lên câu đó, nhưng đã có người nói trước, ồ, chính là Kì Phong đấy!
- Tại sao?- Hàn Thu quay lại- Anh đã chia tay cô ấy rồi mà!
Kì Phong bỏ qua lời nói của Hàn Thu, túm lấy tay còn lại của Nhi:
- Có phải em nghĩ anh là tên khốn kiếp trăng hoa?
- …
- …
- Đúng!- Nhi trả lời như không
- Phải, anh là tên khốn kiếp hay trêu đùa tình yêu của các cô gái nhưng
giờ, anh có thể khẳng định, tình cảm của anh dành cho em không hề thua
kém ai hết!- Đôi mắt đen, đen một cách u ám, đen, hay nó còn có thể đen
hơn thế? Dưới mắt Kì Phong có vết quầng thâm, nhưng nó không hề làm suy
giảm phong độ của anh mà làm cho anh thêm tuấn tú, thêm chút lãng tử…
Nhi bất giác sờ lên đôi mắt anh, hàng lông mu dài, dày, cong đúng độ thật hoàn mĩ
Kì Phong giật mình.
- Không được đâu, Kì Phong, chúng ta đã kết thúc rồi!- Nhi khép hàng mi của mình lại
- Không thể bắt đầu lại từ đầu sao?
- Không thể
Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ Nhi và Hà, anh trai từ sáng sớm đã đưa hai chị em ra thăm mộ cha mẹ
rồi cùng về nhà họ nội ăn giỗ. Họ nội nhà các cô, ngoài cha ra, không
một ai có tấm lòng thiện lương hết. Trên mặt thì họ cười cười nói nói
rất đôn hậu, còn trong bụng lại nghĩ khác, nghĩ thế nào, có chúa mới
biết được. Họ đối xử tử tế với Hà, vì Hà là người nắm rõ một phần bí mật dòng họ được truyền từ đời nay sang đời khác, nghe nói, bí mật này là
một kho báu lớn cha ông cụ kị để lại. Về phía Nhi, Nhi bị cả dòng họ ghẻ lạnh, dù biết tại nạn của cha mẹ cô không phải lỗi của cô, chiếc xe của cha Nhi là tránh một chiếc xe khác nên đâm vào vách núi, đến giờ cô vẫn nghĩ rằng do mình bịt mắt ba mà ra, họ trì triết Nhi, xua đuổi Nhi,
lảng tránh Nhi, cho rằng, Nhi là con ác quỷ phá hoại sự bình yên của
dòng họ
Cho đến bây giờ, Nhi một chút cũng không muốn về nơi đó, nhưng cũng không muốn mở một lời từ chối, đó là lỗi của cô!
- Tại sao em không ở nhà? Chỉ cần chị đi là được rồi.- Hà ngồi băng ghế trước quay đầu xuống
- Không sao, nếu em không đi, họ sẽ cho rằng em trốn tránh.
- Chị không thích em tới chỗ đó chút nào!
- Em cũng thế!
- Không sao, Nhi à, em tới đó, chỉ cần ngồi vào phòng cũ của em là được, ai gọi cũng không cần mở cửa- Anh trai cũng an ủi cô.
Đừng nói là nhà cô nghèo, một chút cũng không, sảnh đường rộng lớn, ngôi nhà rộng lớn, người trong họ rất đông! So với ngôi biệt thự nhà Showa
không thua kém là bao. Chỉ khác ngôi nhà này xây theo phong cách Nhật,
khá cổ kính...
Nhưng đây đâu ph