
ì quá đáng so với thái độ bà đối với tôi!”
Quá khứ như dòng nước tràn về
“Thế này đi” Lăng bà bà hít sâu một hơi rồi nói “Cháu lấy chìa khoá, mở cái
hộp cho chúng ta nhìn một chút, sau đó chúng ta sẽ để lại nó ở đây”
“Được, chúng ta làm như vậy được không?” Dì hai như bắt được vàng, mắt sáng lên
Đôi mắt của Nhã Nhi đảo qua những khuôn mặt trong căn phòng, không nóng không lạnh nói:
“Không!”
“Cô…cô quá đáng lắm rồi nhé! Chúng tôi đã lùi như vậy, cô còn không chịu sao?” Dì ba rống giận
Khép hờ đôi mắt, Tiểu Nhi chậm rãi nhả từng chữ:
“Không cần tôi mở cho bà xem, thì bà cũng không thể mang nó ra khỏi tầm
tay chúng tôi, di chúc cụ cố để lại, quyền quyết định nằm trong tay
người được uỷ thác, thế hệ này, người được uỷ thác là tôi và Thanh Hà,
nếu tôi không cho phép, cái hộp không thể được mang đi, nếu bà nhất
quyết, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà!”
“Cô…”
Thấy Nhã Nhi rắn không ăn, mềm cũng chê, Lăng bà bà không biết nên làm thế nào
“Trong cái hộp này…” Nhi lại nói “Là một chiếc lục lạc làm bằng pha lê
bạc đã mất tích hàng nghìn năm nay, nếu để lộ ra, thế giới sẽ biến động”
Sau đó ngước đôi mắt sáng như sao nhìn Lăng Bà bà, tôi sẽ nhất quyết bảo vệ nó!
.....................................................................................
Sau cùng, Lăng Bà cùng dì hai dì ba và Tiểu Mi tay không trở về
“Uầy, Tiểu Nhi, em ngầu thật đó!” Thanh hà trợn tròn mắt nhìn Nhi
“Vậy sao?” Cô ngước mắt cười nhạt
Thanh Hà lập tức gật đầu như bổ củi:
“Công nhận đấy, Tuấn Nam, anh có thấy không khí áp bức lúc đó không? Tiểu Nhi như đấu khí cùng bà nội vậy đó!”
“Ừ, không khí lúc đó thật đáng sợ!” Tuấn Nam gật đầu cảm thán trong lòng
Sự việc kho báu cuối cùng cũng giải quyết xong, Nhã Nhi cùng Thanh Hà chúc nhau ngủ ngon sau khi ríu rít với nhau chuyện hai tên bạn trai của
mình, nào chuyện ưu khuyết điểm, món quà đầu tiên, nụ hôn đầu tiên,
cái…tát đầu tiên..mang ra nói hết sạch bách.
“Tiểu Nhi, bài tập ngày mai…” Thanh Hà giờ có trách nhiệm…chép bài hơn, từ khi Nhi đi, cô cứ bị giáo viên mắng hoài à!
“Được rồi, em cho mượn, mang về phòng chị đi, em đi ngủ!” Nhã Nhi ngáp một
cái, chui lên chăn thì tiếng điện thoại của cô reo lên
“Lại Hàn Thu gọi rồi!” Thanh Hà lè lưỡi trêu chọc, điềm nhiên ngồi xuống bàn học của Tiểu Nhi chép bài
“Alo?” Nhã Nhi mỉm cười, nhấc điện thoại
“Chưa ngủ à?” Giọng anh vọng từ bên kia, Thanh Hà đoán không sai, giờ này được gọi chỉ là độc quyền dành cho bạn trai thôi!
“Tất nhiên, chẳng phải em đang nghe điện thoại của anh đấy sao?!” Cô nằm xuống, kéo chăn tới tận cổ
“Tiểu Nhi…”
“Chuyện gì?”
“Tiểu Nhi…”
“….”
“Nhiều khi anh nghĩ đây chỉ là một giấc mơ…” Giọng của anh vẫn ấm như mọi khi
“Ừ, nhưng anh mơ cái gì?” Nhã Nhi tiếp tục hỏi
“Hơi sến nhỉ?” Anh bật cười một tiếng “Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói những lời này, có chết cũng không!”
“Anh sắp nói rồi!” Nhã Nhi điển hình là người thực tế, trực tiếp nói thẳng “Sắp die chưa?”
“Ừ chưa, anh…cảm thấy rất hạnh phúc!” Dừng một chút “Được ở bên em cảm giác…rất tuyệt, thật sự thật sự!”
“…”
“Sao em không nói gì?”
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi?? Em còn muốn nghe cái gì? Những lời đường mật sao? Đợi chút,
anh sẽ bật máy tính, lên google search và đọc cho em!”
“Được, anh đọc đi!” Nhi cũng không ngại nghe giọng anh nhiều một chút
“Đáng lẽ em phải ngăn anh lại chứ?” Hàn Thu nhíu mày, bạn gái anh có bình thường không đây?
“Tại sao em phải ngăn?”
“Thì những lời đường mật đó là đọc chứ không phải từ chân tình”
“Em không ngại, anh tiếp tục đi!”
“…”
Bất đắc dĩ, Hàn Thu thật sự phải bật máy tính
“Tình cảm của anh dành cho em không thể đo bằng mực nước biển, nó bao la hơn
bầu trời, cuồng nhiệt hơn ngọn lửa của thổ dân da đỏ…” cái gì thế này?
(=.= anh mở nhầm trang web lừa tình hạng D rồi) “…Có trời mới biết anh
yêu em bao nhiêu, có đất mới biết anh yêu em nhiều thế nào…”
“…” Bên cạnh Thanh Hà nghe thấy cũng cố mà nhịn cười
“Tốn tiền điện thoại quá, anh cúp máy nhé!” Không đợi cô ú ớ thêm lời nào, anh trực tiếp ngắt máy
“Oh, công tử nhà Showa mà lo không có tiền điện thoại ư? Khủng hoảng tài
chính tới mức nào rồi?” Thanh Hà cười lớn, chúc cả đầu, hai bàn tay nắm
chặt đập liên hồi xuống đất!
“Thanh Hà, chị lo làm bài đi” Nhã Nhi đơn giản cười ngọt ngào, đem Thanh Hà ngó lơ
“Hừ, ngọt ngào quá, anh em đó nha!” Thanh Hà cực lực nhịn cười “Tại sao trước kia em từ chối Hàn Thu?”
“…” Nhi nghiêng đầu suy nghĩ “Em không nhớ!”
“Nói cho chị đi, không nói chị kì kèo cả đêm cho em xem”
“Lúc đó, em suy nghĩ không được thấu đáo” Cô còn nhớ khi đó còn bị cái chết của ba mẹ ám ảnh “Còn bị bệnh nữa”
“A, đúng rồi, bệnh của em….”
“Hôm trước bác sĩ nói đã tìm được thuốc chữa, em cũng đã uống rồi, bác sĩ
bảo chỉ là một loại virut mới, làm mất tác dụng hệ miễn dịch, làm ảnh
hưởng tới hoạt động của các bộ phận trên cơ thể như tim, các cơ chân,
tay…”
“Stop nhé, chị không hiểu đâu, nói ngắn gọn thôi”
Biết Thanh hà vốn mang một cái đầu đơn giản, những thứ tiếp thu được không thể quá phức tạp, Nhã Nhi hít sâu:
“Nói đ