Hòe Viên

Hòe Viên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323292

Bình chọn: 9.5.00/10/329 lượt.

ng chốc lát rồi nói: "Không cần đâu, em cũng phải về rồi. Nếu không về sẽ xảy ra chuyện."

Phó Dục Thư rất muốn giữ cô lại nhưng anh không có lập trường. Hơn nữa dù anh giữ lại cô cũng sẽ không đồng ý.

"Anh đừng lái xe ban đêm, ngày mai hãy trở về." Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến không thôi.

Phó Dục Thư gật đầu.

"Em đi đây." Cô rầu rĩ nói.

Phó Dục Thư tiếp tục gật đầu.

"Anh đưa em đến cửa cũng không sao đâu." Cô đi vài bước, thấy anh bất động không nhịn được nói.

Phó Dục Thư đi theo cô, sau khi ra khỏi cửa lại nghe lời đứng đó không đi tiếp.

Tưởng Phẩm Nhất đi xuống bậc thang, cứ được ba bước lại quay đầu nhìn anh một lần. Đoạn đường chỉ vài mét, đi không đến năm phút nhưng cuối cùng cô cũng không kiềm lòng được chạy trở lại ôm anh: "Chúng ta cùng đi ăn đi, ăn xong em sẽ về. Em muốn ăn lẩu, chúng ta mua thức ăn về nhà nấu nhé."

Phó Dục Thư: "... Được."

Tuy nói là dự định ăn ở nhà nhưng nhà Phó Dục Thư mới mua không bao lâu, vật dụng và đồ làm bếp cũng chưa sắm đầy đủ nên chỉ có thể ra ngoài ăn thôi. Thật ra thì những thứ này cũng không phải đích thân anh đi mua, đều là nhờ vợ chồng Tống Vân mua hộ cả. Có thể đạt được tình trạng hiện giờ đã hay lắm rồi, anh cũng không có hi vọng gì xa xôi.

Lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất đến một nhà hàng lẩu không lớn gần đó, hai người chọn một căn phòng tình nhân trên lầu một, tránh đụng phải "người quen" gì đó ở đây. Tuy khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ nhưng lo trước vẫn tốt hơn.

Đây là cơ hội cùng nhau ăn tối hiếm có, dù là Phó Dục Thư hay Tưởng Phẩm Nhất đều hi vọng không xảy ra sai lầm.

"Em chọn đi." Phó Dục Thư đưa thẳng thực đơn cho Tưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất xem rồi nói: "Em cũng không có gì rất thích ăn, chọn món anh thích là được rồi."

Phó Dục Thư hơi chăm chú: "Là em nói muốn ăn lẩu, trong lòng em hẳn có thứ muốn ăn mới đúng."

Tưởng Phẩm Nhất nói không lại anh, đành kiên trì gọi một ít thịt và rau, sau đó hỏi anh: "Anh còn cần gì không?"

"Nhiêu đây đủ em ăn không?" Anh không xác định hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất hơi sầm mặt: "Em thấy nhiêu đó đủ lắm rồi."

Phó Dục Thư rất muốn nói cô rằng mỗi lần anh nấu cơm cô đều ăn rất nhiều, nhưng nhìn sắc mặt cô không tốt lắm nên đành im lặng, anh chỉ nói: "Vậy em có ăn cay không?"

"Ăn, còn anh?"

"Anh không ăn."

"Không phải cuộc sống của người không ăn cay rất đơn điệu sao?" Tưởng Phẩm Nhất hiếu kỳ hỏi.

Phó Dục Thư yêu chìu cười một tiếng, giơ tay lên khẽ vuốt tóc cô, nói với nhân viên phục vụ: "Nhiêu đây thôi, cám ơn."

Cô gái phục vụ thu lại ánh mắt hâm mộ nhìn hai người, quyến luyến không thôi cầm thực đơn đi. Trong lòng cô ta nghĩ ngợi: Ông trời thật không công bằng, có người xinh đẹp và anh tuấn như vậy tồn tại cũng thôi đi, vậy mà còn hít thở chung một bầu không khí, sống dưới một vòm trời với cô ta nữa. Thật là đả kích người ta mà.

Nhân viên phục vụ đi rồi, trong căn phòng đơn không lớn chỉ còn lại hai người Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất. Bởi vì là phòng dành cho tình nhân nên trang trí rất lãng mạn, ánh sáng cũng khá mờ. Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư ngồi bên ghế đối diện, dịu dàng hỏi anh: "Anh có biết Weibo không?"

Phó Dục Thư vốn đang xem điện thoại di động chuyển mắt nhìn cô, nói đầy hàm ý: "Anh không thường sử dụng mấy ứng dụng xã hội, nhưng không phải là không biết."

"... Được thôi." - Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp nói - "Em chỉ muốn nói cách đây vài ngày em xuất phát từ lòng tò mò nên lên đó tìm tên của anh, thấy có rất nhiều cô gái si mê hình anh, còn nói anh là 'giáo sư khoa học tự nhiên đẹp trai nhất' gì đó." - Cô nhấn mạnh năm chữ "xuất phát từ lòng tò mò".

Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, vẻ mặt kia rõ ràng là từ chối mấy từ này thì thật bất kính.

Tưởng Phẩm Nhất bĩu môi: "Thật ra thì em vẫn không hiểu một vấn đề, anh có thể trả lời em không?"

"Vấn đề gì?" Anh ra hiệu "mời nói".

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Rõ ràng là anh dạy khoa vật lý, sao lại chạy đi viết tiểu thuyết vậy? Cũng tạm chấp nhận đi nhưng lại còn viết hay, rất nổi tiếng. Nói theo lý thuyết thì anh phải dạy khoa văn mới đúng, đúng không?"

Phó Dục Thư dựa vào ghế salon, vô tư nói: "Có lẽ là anh văn võ song toàn."

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Trước kia đâu thấy anh"

"Tự đại à?" Phó Dục Thư cười hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu: "Không phải." Tự đại là từ để hình dung kẻ không có thực tài, còn anh thì không phải.

Trò chuyện vài câu món ăn đã được bưng lên, Tưởng Phẩm Nhất đang đói bụng vừa thấy thức ăn thì bụng cô đã lập tức sôi lên. Bụng đói cồn cào cũng bất chấp hình tượng, cô nhanh chóng bỏ thức ăn vào nồi lẩu. Lúc ăn còn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Phó Dục Thư như sợ anh không ăn mà bỏ chạy mất vậy.

"Sao lại nhìn anh chằm chằm suốt vậy?" Phó Dục Thư cũng nhận ra khác thường, cứ bị cô nhìn hết lần này đến lần khác không nhịn được cất tiếng hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không có gì."

"À."

Câu trả lời này của anh rõ ràng đã vạch trần cô, cô cảm giác mình nên giải thích một chút.

"Em chỉ cảm thấy nhìn anh ngon hơn ăn cơm, anh đừng nghĩ quá nhiều." - Tưởng Phẩm Nhất nói - "Anh ch


Snack's 1967