XtGem Forum catalog
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322173

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

quan tâm thì về nhà mà quan tâm Vũ Tuyết của

cậu đi! Tránh ra, chó ngoan không cản đường! Tớ phải đến lớp rồi." Tôi

thở hổn hển đẩy cậu ta ra để vào trường.

"Thật là... phát điên

cái gì thế hả, tớ lại làm sai gì à..." Cậu ta còn rỗi hơi đứng đó mà lải nhải nữa chứ, đây là do ai hại đây, Hàn Thừa Tầm! Cậu là thằng ngu siêu cấp!

Đúng! Doãn Đa Lâm, đời mày đã lật sang trang khác rồi, tiếp đó còn có cả một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ mày đó, chân trời chỗ

nào mà không có cỏ, hà tất phải đơn phương một cành hoa?

Không

sai! Phải làm cho cái tên ngu ngốc kia biết bỏ rơi mày là chuyện đáng

hối hận biết bao nhiêu! Mày phải tìm một người bạn trai còn đẹp trai còn khí chất, đánh nhau còn lợi hại hơn hắn ta! Mày không cần vì một cái

cây như hắn mà phải bỏ qua cả một khu rừng rậm!

Ừ! Ừ! Chính thế, chính thế!

Vì cuộc sống hoa hồng xán lạn và tươi đẹp sau này, Doãn Đa Lâm, cố gắng phấn đấu! Cố lên! Cố lên! Ai cha! GO!

Phù...

Vào đến lớp học, tôi theo quán tính nhìn về phía Thành Vũ Tuyết, đập vào

mắt tôi chính là hình ảnh cô ta đang học hành rất chăm chỉ!

Nói

thực, tôi rất muốn giết chết cô ta và Thừa Tầm, sau đó tôi cũng tự sát

luôn, vì bọn họ đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của tôi! Thù

này không báo không phải Doãn Đa Lâm! Tuy là tôi cứ đơn phương người ta, không sai... hà... nhưng mà ai bảo hắn ta tàn ác quá làm chi! Tôi thích hắn ta một thời gian dài như thế, cho dù tôi không chủ động nói ra, hắn cũng nên tự phát hiện ra chứ? Đáng ghét! Hàn Thừa Tầm, cậu là tiểu tử

thối độc ác siêu cấp!

Thành Vũ Tuyết, học sinh ưu tú như cô ta

chẳng phải nói ghét nhất là dạng học sinh bất lương sao, hơn nữa cô ta

còn là đứa con gái mũi hếch lên trời... tại sao cô ta lại thích Thừa Tầm chứ? Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi... Hừ... tôi phải nói

với bọn Hiền Chu và Hiểu Anh chuyện này mới được... ôi, tôi thấy hay là

nên thôi đi, bọn nó mà biết thì thế nào cũng truy hỏi tới cùng, đến lúc

đó chắc chắn sẽ phiền phức chết đi được! Không chừng bọn nó còn nghĩ

cách để chia rẽ Thừa Tầm và Vũ Tuyết nữa... Haizzz... không nghĩ nữa

không nghĩ nữa, đau đầu!

2.Được rồi, tiết học này mình quyết không thể ngủ, phải nghe giảng thật chăm,

nghiêm túc nghe, chuyên tâm nghe... Được rồi được rồi, ngủ năm phút cũng có thể, năm phút thôi cũng được, sau năm phút chắc chắn... chắc chắn... chăm chú nghe giảng...

zZzzzz...zZzzz... Tiếng cô giảng trôi

tuột đi, trong ý thức mơ hồ của tôi, âm thanh ấy giống như đang niệm chú "ngủ đi ngủ đi, bảo bối yêu quý của tôi".

zZZz ...zZZz ...zZZz ...zZZz ...

"Doãn Đa Lâm!"

"... ... Dạ dạ!"

Một âm thanh điếc cả tai đánh sập giấc mơ yên tĩnh đẹp đẽ của tôi, tôi dụi dụi hai mắt đỏ quạch từ từ đứng dậy.

"Em! Lại đây, lại đây! Đến chỗ tôi đây này!" Hả? Rõ ràng là tiết của cô Anh

văn, từ lúc nào lại biến thành cô dạy số học thế này? Không... không

phải chứ! Chẳng lẽ trong lúc mơ màng không hay không biết, tôi đã ngủ

hết hai tiết rồi sao? Ối chao! Đây cũng quá kinh khủng rồi, hậu quả của

việc thất tình quá kinh khủng!!!

"Gọi em đến đây, không nghe thấy hả? Em còn đang ở đó mơ màng ngu ngốc gì nữa?" Cô dạy Số học ánh mắt

như cọp tức giận dùng thước dạy học chỉ chỉ tôi, chỉ còn thiếu mỗi tròng đen cũng lồi ra thôi.

Ôi... đáng sợ quá... tôi chỉ có nước thuận theo thôi, làm sao lại không cần mạng sống cho được, cũng chẳng thể cứ

đứng đó mà giả điên giả ngốc nổi.

Tôi ngượng ngập lóng ngóng tiến lên bục giảng, trong lòng cứ thầm nguyền rủa bà cô dạy số học đáng

chết, phải hiểu cho người ta chứ, những ngày tháng của bà gái già còn

trinh thế này hoàn toàn khó chịu, cho nên bà ta không phải là cố kéo dài thời kỳ thanh xuân mà còn già đi trước tuổi, nhưng có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại xui xẻo như thế không...

"Em dám ngủ

trong giờ học của tôi hả, cái con nha đầu này đúng là lợi hại thật đấy!

Mau xem xem đây là cái gì? Nước dãi chảy đầy tay áo kia kìa! Ôi trời ơi, thật buồn nôn chết được, dơ ơi là dơ! Em... em có còn là nữ sinh không

đấy?" Vừa nói, bà cô dạy Số học vừa kéo ống tay áo tôi đưa lên cho cả

lớp cùng thưởng thức.

"Ha ha ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha..."

Trong phòng học thoắt chốc biến thành một nồi cháo, tôi hận không thể nhào

tới tức khắc cắn chết bà gái già này, ai da, chết tiệt! Thành Vũ Tuyết

còn lấy sách che nụ cười nữa chứ, đúng là mất mặt quá đi mất, làm sao

tôi có thể xuất hiện trong tình cảnh bi đát thế này? Ư hư... tường ơi,

tường đang ở chỗ nào? Mau đến đây cho tao đập đầu vào đi!

"Ôi

chao ôi chao, Doãn Đa Lâm, không phải tôi muốn nói em đâu! Em... em đúng là dơ quá! Quả thật là dơ chết đi! Dưới gầm trời này sợ là không tìm ra nữ sinh nào dơ hơn em nữa đâu!" Bà cô số học nhếch nhếch miệng, mặt làm vẻ bất lực đẩy đẩy tôi ra.

"Đúng... xin lỗi nhé." Tôi nghiến

răng nghiến lợi nói ra câu này, đáng ghét! Bà cô thối này, bà còn muốn

đến nước nào nữa, đủ rồi đấy!

"Thái độ của em là thế nào đấy? Hả? Nha đầu chết tiệt, sao em chẳng lễ phép gì cả thế, người nhà em rốt

cuộc là dạy em thế nào hả, dám nói với thầy cô giáo