Hôn Miên

Hôn Miên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324292

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

ại căng thẳng vậy?

Giang Thiếu Thành nhìn thấy cô, không nhìn đám nữ sinh, trực tiếp đi về phía cô, hơn nữa còn vươn tay sờ trán cô, “Nghe bạn cùng phòng của em nói em bị ốm, sao lại không chăm sóc mình vậy?”

Anh hành động tùy ý như vậy, khiến cô không phát hiện ra có gì không ổn.

“Sao vậy?”

Cô không có phản ứng, anh lại dùng tay quơ quơ trước mặt cô.

“Anh…. Anh tìm em?” Cô cảm thấy mình hỏi quá dư thừa, vì vậy lại nói thêm một câu, “Anh em mấy ngày nay không ở nhà, hình như đang bận chuyện gì đó, nếu như anh tìm anh ấy…..”

“Anh tìm em.” Giang Thiếu Thành cười cười, nhìn đồng hồ đeo tay, “Em chưa ăn cơm phải không? Anh mời em.”

Cô không hiểu ra sao thì bị anh đưa đi rồi.

Cho đến khi bọn họ kết hôn rồi, trong lúc vô tình anh nhắc tới chuyện ngày đó, anh còn cười cô, biểu hiện ngây ngô như vậy, khiến anh hoài nghi, có phải cô bị anh dọa cho sợ không.

Anh không hiểu, khi ảo tưởng bao nhiên lần thì cảnh tưởng đó thực sự xảy ra trước mắt mình, phải cần bao nhiêu hơi sức, mới có thể để mình biết được, đây không phải là ảo giác. Bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng thì sao, có thể chứng minh cái gì? Cái gì cũng không thể chứng minh.

Và anh không biết, cô bị cảm cũng có phần vì anh. Cô vì đi dưới mưa, mới ngã bệnh,

đương nhiên, không phải cô vì cảm cúm mà gặp mưa, chỉ là cô đánh giá rất cao về sức khỏe của mình, không ngờ chỉ vì một cơn mưa lại khiến mình bị cảm lâu như vậy, sức đề kháng lại kém thế.

Mấy ngày trước đó, Thẩm Tâm Duy đã làm chuyện trước mặt Dương Hi Lạc, nhớ tới quyển nhật kí cô đã từng viết, đương nhiên, phần lớn trong nhật kí đều viết về Giang Thiếu Thành, mỗi một tờ cũng sẽ xuất hiện tên Giang Thiếu Thành nhiều lần. Ngay cả Dương Hi Lạc cũng không tượng tưởng nổi, số lần cô gặp Giang Thiếu Thành cũng không nhiều, nhưng lại viết nhiều trong nhật kí như thế, cũng khâm phục trí tưởng tượng với nghị lực của cô. Bất kể Dương Hi Lạc có phản ứng gì, Thẩm Tâm Duy đều thoải mái. Nhất là khi Dương Hi Lạc cười lên, chỉ vì thấy trong nhật kí viết: anh ngồi ghế salon, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả những gì ồn ào cũng chỉ là nền với anh thôi, anh vén tay áo sơ mi của anh lên, không hiểu được, em liền cảm thấy đó là hình ảnh đẹp nhất của anh, đẹp tới mức chỉ muốn nhào vào trong lòng anh…. Nhưng em biết, điều này là không thể.

Dương Hi Lạc thực sự cười tới mức không dừng được, hơn nữa không hiền hậu nhìn cô, “Đừng trách tớ, đây cũng quá mức văn chương rồi, thật quá….. còn muốn nhào, tại sao tớ không phát hiện ra cậu lại phóng thoáng thế chứ.”

“Dương Hi Lạc, xin cậu đừng có lược bỏ từ “muốn” đi được không?”

Kể cả bị Dương Hi Lạc cười nhạo, Thẩm Tâm Duy vẫn có dũng khí ở trước mặt Dương Hi Lạc đọc nhật kí của mình. Cô ở trước mặt Dương Hi Lạc không có điểm thẹn thùng nào, đồng thời không để ý tới việc bị Dương Hi Lạc cười nhạo, ngược lại cảm thấy rất tốt, tình cảm thầm mến này của cô, ít nhất còn có một người biết, giống như cô ấy là người chứng kiến tình cảm này của cô, chứng kiến cô thích người đàn ông tên là Giang Thiếu Thành thế nào.

Nhưng cô không nói cho Dương Hi Lạc biết rằng, cô quyết định nhìn quyển nhật kí của mình một lần cuối để quyết định từ bỏ việc yêu Giang Thiếu Thành, cô không thể yêu anh nữa, không được thích.

Cô thấy Giang Thiếu Thành lần nữa, là lúc Giang Thiếu Thành từ nước ngoài về, mọi người tới chào mừng anh trở lại. Đây cũng là một lần duy nhất, cô nhìn Giang Thiếu Thành bị người ta ép uống thảm như thế, cô rất đau lòng, nhưng cô không có tư cách làm thế, vì vậy chỉ có thể ngồi ở đó, yên lặng hi vọng, anh không bị say.

Bạn tốt của anh bắt đầu hỏi anh ở nước ngoài có hẹn hò với ai không, anh lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, anh nói, “Tôi không yêu được, đã sớm nói rồi.”

Anh nói lời này ra, mọi người lập tức tò mò, tại sao anh không yêu? Nhưng anh đóng miệng quá chặt, thế nào cũng không chịu nói. Nhưng những người này cũng không phải là ngồi không, chỉ cần một ánh mắt, mọi người đoàn kết ép anh uống say, khi anh say rượu rồi, không ngừng đặt câu hỏi, nhất định phải bắt anh nói ra nguyên nhân anh không yêu được.

Cô thấy mặt anh đỏ bừng, giống như đã say, nhưng vẻ mặt của anh cũng không giống như say, mà là một loại mong đợi, giống như liên tưởng tới một điều gì đó khiến anh vui vẻ, anh nói, “Tôi đang chờ người, tôi phải chờ cô ấy, chúng tôi đã ước hẹn trước, phải tìm được đối phương.”

Nói xong, cô không muốn nghe, cũng không nghe lọt. Tim chợt ngừng đập, nhưng lại không giống như thất vọng, chỉ là đột nhiên hiểu, cô không còn có hy vọng gì nữa. Bất kể cô nỗ lực giảm cân cỡ nào, bất kể cô yêu anh cỡ nào, cô quá chậm, đã có một người con gái khác đã sớm vào trái tim anh.

Đây không phải là vấn đề cô tài giỏi hay không, mà là người anh đang chờ không phải cô, không phải Thẩm Tâm Duy cô.

Không phải ghen tị, mà cô rất hâm mộ, hâm mộ cô gái kia, từ sớm đã vào trong trái tim anh, để cho người khác cơ hội hi vọng cũng không có.

Cô từ bỏ, cô thầm yêu, chỉ có thể là thầm yêu, cũng không để anh biết, tình cảm như vậy, cứ xem như là bí mật của chính cô đi, cô nghĩ như thế, làm như vậy


Polly po-cket