
anh trai tớ mất tích là do anh ấy làm, tớ chả trả thù gì anh ấy, ngược lại vì anh ấy đi chung với người phụ nữ khác mà ghen. Hơn nữa chính năm đó, là tớ đoạt thân phận của cô ấy, chẳng những tớ không cảm thấy mình ghê tởm, cũng không có ý thành toàn….. tiểu Lạc, có phải tớ trở nên vô cùng ghê tởm đúng không? Người phụ nữ như tớ, có lẽ luôn thất bại đi, cũng không xứng có người yêu thương tớ.”
Dương Hi Lạc hít mũi một cái, kiềm chế nước mắt sắp chảy ra, “Thẩm Tâm Duy, cậu muốn không bị ghét, tớ chỉ muốn có chút cảm hứng để viết truyện, cũng không để cậu sắm vai nhân vật phụ….. chớ đi con đường này, cậu giả bộ cũng không giống.”
Trên mặt Thẩm Tâm Duy vẫn còn nước mắt, lúc này cũng cười, “Đúng vậy, tớ chỉ giả bộ mà thôi, vì để cho cậu có cảm hứng, có phải tớ rất vĩ đại không?”
“Ừ, rất vĩ đại, vĩ đại nhất trên đời.”
“Đúng vậy, thật ra tớ thấy Giang Thiếu Thành và Lương Nguyệt Lăng đi chung, không có chút khổ sở, không khó chịu, tớ chỉ giả vờ mà thôi.” Thẩm Tâm Duy uống cạn chai thứ hai, cũng lấy một chai tới đây, mà cô uống rượu cũng cạn sạch, “Cậu xem, tớ uống hai chai rượu, đây là lần tớ uống nhiều nhất, trước kia tớ uống có một chai.”
Dương Hi Lạc không ngừng gật đầu một cái.
Thẩm Tâm Duy cười cười, “Tớ uống hai chai nên tớ say rồi, lời tớ vừa nói chỉ là lời say, chỉ là lời say, cậu lập tức quên đi, không cho nhớ lại.”
Dương Hi Lạc tới đỡ cô, “Ừ, tớ biết rồi, cậu chỉ uống say thôi, tất cả đều chỉ là lời say, tớ không biết cậu vừa nói những thứ gì.”
“Vậy thì tốt, thật ra thì tớ cũng chưa nói gì cả.”
Thẩm Tâm Duy không để cho Dương Hi Lạc đỡ, ngoắc gọi phục vụ tới đây tính tiền, mặt cô đỏ bừng, giống như uống say thật, nhưng cô biết, cô rất tỉnh, tửu lượng cô kém, cũng không phải là kém, căn bản không có tửu lượng gì. Nhưng kì quái, cô không say quá, có lẽ uống chưa tới mức say thật đi!
Dương Hi Lạc đỡ cô ra khỏi nhà hàng, cô còn nhớ rõ vừa rồi cô uống hết hai chai rượu, “Cậu xem đi hôm nay một giọt rượu tớ cũng không lãng phí.”
Dương Hi Lạc chỉ có thể than thở, “Thẩm Tâm Duy, cậu đã nói, cậu ghét nhất là người có tâm tình không tốt hay là thất tình mà chỉ uống rượu cho say đấy.”
“Đúng vậy, tớ rất ghét, cho nên tâm tình tớ rất tốt, cũng không thất tình!”
Dương Hi Lạc lắc đầu, “Được rồi, cậu không có, tinh thần cậu rất tốt, cũng không thất tình.”
Thẩm Tâm Duy còn muốn nói chút gì, nhưng dạ dày quá đau, lập tức chạy tới thùng rác, không ngừng nôn mửa. Cô vừa nôn, vừa nghĩ, mình chính là người nói dối, bây giờ cô còn chật vật như vậy, hơn nữa, cả người đầy mùi hôi…………
Cô như vậy, cũng cho rằng là, một điểm mình không so giống được với nữ thần như Lương Nguyệt Lăng.
Thẩm Tâm Duy, mày trừ đem mình càng trở nên ghê tởm, cái gì cũng không làm được. Giang Thiếu Thành chỉ nhìn sai một lần, mới nhận lầm mày, bây giờ mắt anh bình thường, vì vậy mày chật vật như thế, hẳn nên bị loại đi.
Cô chỉ cảm thấy dạ dày mình ngày càng khó chịu, cảm giác khó chịu này khiến cô thấy sảng khoái, tựa như báo ứng vậy. Chỉ là hai chai bia, cô có thể thành bộ dạng này, ở trong mắt người khác căn bản chính là câu chuyện cười đi!
Dạ dày trống rỗng, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn, cái gì cũng không nôn ra được. Dương Hi Lạc đưa cho cô một chai nước suối, cô nhận lấy, uống vào lại nôn ra.
“Tớ lại tăng thêm gánh nặng cho nhân viên vệ sinh rồi!” Cô tự giễu cười cười.
“Biết là tốt rồi.” Dương Hi Lạc nâng cô dậy, nhét vào miệng cô một viên socola, “Tiểu Duy, cậu còn nhớ lúc tớ kéo cậu đi uống rượu hồi đại học không? Cậu hỏi tớ vì sao, tớ nói tớ chỉ muốn uống rượu, cho nên nửa đêm cậu theo tớ làm ầm ĩ bên ngoài. Thật ra thì ngày ấy, có một nam sinh tớ thầm mến tuyên bố anh ấy có bạn gái, cho nên tớ khó chịu. Nhưng cậu nói với tớ, Tomorrow is an another day, tớ tin cậu, cho nên tớ không buồn nữa, giờ tớ đem lời này trả lại cho cậu, Tiểu Duy, tomorrow is an another day – ngày mai lại là một ngày khác biệt.”
Thẩm Tâm Duy nhìn bạn mình đột nhiên nở nụ cười.
Dương Hi Lạc vỗ vỗ bả vai cô, “Cậu đã hỏi tớ, tại sao lại lựa chọn con đường viết truyện, tiền nhuận bút thì ít, lại bị dồn ép rất khổ, còn không có chút bảo đảm nào, chỉ cần độc giả không đọc, vậy thì chờ đói chết. Nhưng tớ rất vui, mỗi lần viết một câu chuyện, giống như xây dựng một ước mơ, coi như đền bù tiếc nuối trong lòng, sau đó có một nơi chứa đựng những mong đợi của tớ, kể cả cuộc sống không hoàn mỹ, tớ vẫn cảm thấy mong đợi lúc đầu của tớ còn ở đó. Tiểu Duy, cậu còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của cậu không?”
Cô vốn chỉ yêu Giang Thiếu Thành, chỉ vì Giang Thiếu Thành mà vui vẻ thôi. Buổi tối hôm đó Thẩm Tâm Duy ở trong nhà Dương Hi Lạc, đầu cô hỗn loạn, cũng không biết là say hay không, vẫn tỉnh táo, biết mình đã làm cái gì, cũng biết mình đang nghĩ gì, chỉ là đầu nặng, có vẻ như bị cảm, nhưng lại không ngủ được. Dương Hi Lạc vừa chăm sóc cô, vừa cầm laptop nhanh gõ chữ. Thẩm Tâm Duy híp mắt nhìn bạn mình, có chút áy náy, “Về sau tớ không ép cậu nữa, kiếm tiền không dễ dàng, nhất là người như cậu.”
“Cám ơn cậu đã thông cảm.” Dương Hi Lạc không ngừng gõ, “Chỉ là khôn