
lạc được với anh, đi tìm bệnh viện liên lạc trước đó, đối phương bày tỏ, Thẩm Diệc Đình căn bản cũng không có đi tới đấy.
Nam Ngưng biết đây là Thẩm Tâm Duy đang an ủi mình, lại gật đầu một cái.
Thẩm Tâm Duy cố gắng an ủi chị.
Chị dâu không cẩn thận bị ngã lúc tắm, không ngờ bị sinh non. Lúc Thẩm Tâm Duy ở bệnh viện rất gấp, cũng gọi điện thoại bảo anh trai tới đây. Thẩm Diệc Thành tới đây, lại cãi vã một trận với Nam Ngưng. Thẩm Tâm Duy không nghĩ tới, lúc chị dâu sinh non, anh trai không an ủi, vẫn đối xử với chị như thế, vì thế lúc Thẩm Diệc Đình ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Tâm Duy cũng nói chuyện với anh, trong lời nói, một mực không ngừng chỉ trích anh trai làm sai.
Lần cuối cô nhìn thấy anh trai, lại là lúc cãi với anh.
“Là lỗi của chị.” Nam Ngưng cắn môi, khống chế không khóc, “Anh ấy hỏi chị có phải không cần đứa bé hay không, chị biết rõ anh ấy đang tức giận, nhưng vẫn nói với anh ấy là vậy, chọc giận anh ấy….. nếu như chị không nói vậy, anh ấy nhất định sẽ không xảy ra tai nạn xe, nhất định không thế.”
“Chị dâu, chị đừng như vậy.” Thẩm Tâm Duy chỉ có thể ôm lấy chị, cho đến khi mẹ Nam Ngưng tới, lúc này mới rời đi.
Thẩm Tâm Duy cũng biết quan hệ của anh trai và chị dâu không tốt, cho dù là bọn họ giả bộ rất giỏi, nhưng giữa hai vợ chồng mà tôn trọng nhau như khách, nhất định là có vấn đề. Thẩm Tâm Duy đi về gặp mẹ mình, cô đi vào trong sân, thấy mẹ đang cắt hoa, bà rất nghiêm túc, giống nhu trên đời này khong còn chuyện nào quan trọng hơn nữa. cô đi tới chỗ Diệp Thục Phương, ôm cổ bà, “Mẹ, mẹ có nhớ con không?”
Đầu tiên Diệp Thục Phương cười, sau đó để kéo xuống, nhìn con gái cười.
Kể từ mấy năm trước bố qua đời, mẹ bị kích động, phản ứng chậm, nhiều việc không biết, mặc dù phần lớn nhìn qua giống như một người bình thường.
Diệp Thục Phương gật đầu một cái, lấy tay sờ sờ mặt con gái, nghiêng đầu trong chốc lát, “Anh trai con đã rất lâu không tới thăm mẹ rồi.”
“Anh trai rất bận nha, chẳng lẽ giống như con một ngày không có việc gì sao? Chờ khi anh trai xong việc, nhất định sẽ tới thăm mẹ.”
Diệp Thục Phương nghe vậy, gật đầu.
Thẩm Tâm Duy nhìn mặt mẹ mình càng ngày càng có nhiều nếp nhăn với tóc trắng, đột nhiên thấy chua xót. Mẹ trước kia là một người phụ nữ rất tài giỏi, người phụ nữ đằng sau bố, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, bố thường nói, nếu như không có mẹ, ông nhất định không thể thành công. Sau khi bố qua đời, mẹ lập tức lâm bệnh nặng, thân thể thì không sao, nhưng mẹ cứ như một đứa trẻ vậy.
Chỉ là bây giờ nhìn mẹ có vẻ không buồn không lo, cô lại cảm thấy, hình như vậy rất tốt. Nếu không mẹ biết tin anh trai mất tích, sẽ khó chịu tới mức nào, cộng thêm với tin hôn nhân của con gái tan vỡ, chắc chắn sẽ không chịu nổi!
Thẩm Tâm Duy trận trọng với mẹ, nói chút chuyện cười cho mẹ nghe, hơn nữa mẹ cười vui vẻ nhìn cô. Lúc ăn cơm, Thẩm Tâm Duy vừa dỗ vừa lừa, mẹ cũng ăn khá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô đi bưng nước, rửa chân cho Diệp Thục Phương.
Chân của Diệp Thục Phương không đẹp, bị các bệnh ngoài da, móng tay chân rất quái dị. Trước khi bố qua đời, bố luôn cắt bỏ móng tay móng chân cho mẹ, hơn nữa vì móng quá dày, chỉ có thể khi bị sưng, dùng kéo với dao từ từ cắt.
Sau khi bố qua đời, chính là anh em bọn họ cắt móng tay móng chân cho mẹ.
Mẹ rất thông minh, ngồi yên đấy, để cho cô cắt.
“Tâm Duy thật biết nghe lời.” Diệp Thục Phương đột nhiên cảm thán, “Thiếu Thành đâu rồi, tại sao nó không về cùng con?”
Đột nhiên cô thấy chua xót, “Anh ấy rất bận, đi công tác rồi mẹ ạ.”
“Đàn ông mà bận là tốt, con cũng nên đối tốt với nó, nó sẽ biết, mới có thể về nhà.”
Thẩm Tâm Duy gật đầu, “Con biết rồi, con sẽ đối tốt với anh ấy.”
“Thiếu Thành là một đứa ngoan……”
Cô kiên nhẫn cắt móng chân Diệp Thục Phương, nếu như một thời gian không cắt, móng chân càng dài hơn, Diệp Thục Phương đi giày sẽ cảm thấy không thoải mái.
Sau khi cắt xong móng chân, cô lại cùng với Diệp Thục Phương xem tivi, muộn một chút, ngủ lại. Lúc ngủ, cô vẫn ôm mẹ thật chặt, giống như như vậy, cô mới có thể dựa vào.
Trước kia cô có bố mẹ anh trai thương yêu, bố đã qua đời, bây giờ anh trai không liên lạc được, mẹ lại như vậy, cô không có ai để dựa vào, hơn nữa còn phải chống đỡ lấy cho mẹ, cô không thể ngã xuống. Có lúc cô hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại anh trai vẫn ở đây, Giang Thiếu Thành vẫn là người chồng thương yêu cô, cô vẫn còn trốn trong mai rùa.
Tính cách cô có phần hèn nhát, bố qua đời, mẹ sinh bệnh, cô liền dựa vào anh trai. Bây giờ thế nào, cô không mềm yếu nổi, chỉ có buộc mình không được khóc, bởi vì nước mắt của cô, không ai đau lòng, trừ lãng phí hơi sức ra, thật sự chẳng còn tác dụng nào khác.
Ngày hôm sau Thẩm Tâm Duy nhận được rất nhiều điện thoại, hơn nữa toàn bộ đến từ đồng nghiệp, rối rít hỏi cô có phải trong nhà xảy ra chuyện hay không, nếu như cần trợ giúp gì, cứ mở miệng. Cô nhớ những người này, lúc cô mới vào đại học Đông Giang thì họ không thích cô, thật ra có thể hiểu, bọn họ đều có trình độ học vấn cao, phải kiểm tra một vòng lại một vòng mới có thể tiến vào đây