
hác thì đó là đúng, nếu như cô làm thế, thì cô có tội. Thay vì làm điều tốt trong mắt người khác, thì cô càng muốn làm điều xấu.
Thẩm Tâm Duy trở lại Thịnh Quang quốc tế là mấy ngày sau đó, trải qua chuyện Nam Ngưng bị bắt cóc, cô cảm thấy mình mạnh mẽ lên một chút, hình như cô rất kiên định, chỉ cần cô chờ, anh trai cô chắc chắn sẽ trở lại, còn những chuyện khác, không đến mức tệ hơn.
Vì vậy cô tích cực tham gia các cuộc họp nội bộ của công ty, hiểu rõ các hạng mục gần đây, lập kế hoạch. cô không nói chuyện, chỉ nghe người khác lên tiếng, cố gắng để mình học hỏi thật nhiều điều.
Những ngày qua Giang Thiếu Thành cũng không ở đây, theo như Mạnh Hạo nói thì bên Cẩm Thành có chuyện cần anh xử lý, cô không thèm quan tâm chuyện anh có ở đây hay không. Còn cuộc họp này, là sau khi Giang Thiếu Thành về chủ trì triển khai, đây là sau khi Nam Ngưng bị bắt cóc, lần đầu tiên cô thấy anh.
Anh không thay đổi gì, lúc nói chuyện vẫn cứng rắn, khiến người ở dưới không khổ khẩn trương. Hơn nữa cô còn phát hiện những điều khác lạ, những người có địch ý với Gianh Thiếu Thành, không biết từ lúc nào biến địch ý thành nỗi sợ đối với Giang Thiếu Thành.
Đây là tốt hay xấu, cô cũng không biết rõ. cô chỉ biết là lần này nhing thấy anh là sau lần cô nhờ anh giúp đỡ một tay thì anh có thái độ lạnh lùng, giống như đang nói chuyện, chuyện của Thẩm Tâm Du có liên quan gì đến Giang Thiếu Thành anh.
cô cuối cùng có chút hiểu tại sao dạo này cô hay về trước kia cô với anh, khi mất thì bản năng sẽ hoài niệm. cô cũng biết rõ quan hệ giữa bọn họ, đang đi về phía kết thúc.
Cuộc họp kết thúc, Giang Thiếu Thành đi về phía trước, nhưng vì phòng làm việc của anh khác với những người khác, nên đến khúc cua, cũng chỉ còn mình anh với cô.
"Chị dâu tôi bình an trở về rồi." cô cảm thấy mình phải nói gì đó.
"Hả? Chúc mừng." Anh không có vẻ mặt gì.
cô vốn không mong đợi anh sẽ quan tâm đến chị dâu của cô, nhưng bộ dáng không có gì đau khổ này của anh, khiến cô đau, cảm xúc của cô lần nữa bị dao động. "Giang Thiếu Thần, anh có còn trái tim không vậy!"
Dù là một người xa lạ, đối mặt với chị dâu cô gặp chuyện không may, ít nhất cũng có chút quan tâm, nhưng vẻ mặt của anh, giống như tất cả không có liên quan gì tới anh. Quả thật không liên quan, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô khó chấp nhận nổi.
Giang Thiếu Thành nhìn cô. "Tôi không có tim, không phải em biết rõ rồi sao?"
"Biết rõ, rất rõ, anh căn bản là người không có trái tim."
Giang Thiếu Thành cho cô cảm giác khônh thể nào nói lý, hình như thái độ cũng bất đắc dĩ. "Thẩm Tâm Duy, chị dâu em bị bắt cóc, không phải là tôi phái người đi bắt cóc chị ấy, không phải tôi là người hại c ấy bị bắt cóc. Tôi không hiểu tại sao e cứ có thái độ bắt tôi phải chịu trách nhiệm thế này?"
Thẩm Tâm Duy cắn môi, anh nói không sai, quả thật không sai.
"Tôi còn nói lúc chị dâu em bị bắt cóc, tìm cảnh sát là tốt nhất. Bây giờ chị dâu e đã về, vậy thì nên câm ơn. không nên cố gây sự với tôi."
Đúng vậy, nên như vậy, nhưng trong lòng tôi có cảm xúc khó chịu không biết từ đâu mà có, chẳng nhẽ cô vẫn hi vọng anh sẽ an ủi mình? Đúng rồi, cô một mình gánh vác những công việc này, rất muốn tìm một người chia sẻ, để cho mình không còn cảm giác sợ hãi như thế. rõ ràng không có ai, lúc cô nhận được điện thoại biết chị dâu bị bắt cóc, cô rất sợ, đủ các loại cảm xúc, mà cô muốn gọi điện thoại cho người đàn ông này, hỏi anh cô nên làm gì? thật ra cô đã chuẩn bị gọi cho anh, biết mình không có tư cách gì, vì vậy thôi.
Nhưng khi cô cùng đường tìm đến anh, cô cho rằng ít nhất anh sẽ giúp cô, nhưng thật không ngờ anh nói không có chút tình cảm nào.
"A! Xin lỗi là tôi quấy rầy anh." cô thở ra một hơi, làm sao cô có thể cho rằng anh sẽ giúp đỡ mình.
cô chuẩn bị sang phòng của mình, sắc mặt của Giang Thiếu Thần cũng dễ nhìn hơn. "Chuẩn bị một chút, buổi tối cùng tôi xuất hiện ở một bữa tiệc."
cô gật đầu một cái, không hỏi tại sao.
Nhưng đột nhiên cô nghĩ, vừa rồi anh đi về phía trước, biết rõ cô đi sau lưng, anh liền dừng lại. Có phải đợi cô không? Do cô thiếu kiên nhẫn, nếu anh làm như vậy, đều là vì nhắc nhở cô, cô phải xuất hiện ở một bữa tiệc với anh.
cô lại cho rằng anh lại cố ý, muốn qua tâm tình hình gần đây của cô.
Tật xấu tự cho mình đúng của cô, hình như vẫn chưa sửa được. Thẩm Tâm Duy trang điểm thay quần áo, chuẩn bị xong thì đúng lúc Giang Thiếu Thành gọi tới, anh đã tới đón cô. Vẫn là cửa hàng này, ngay cả nhân viên bán hàng vẫn thế, với thời gian lần trước bọn họ tới đây cũng không cách xa lắm, nhưng cô lại cảm giác đã trải qua lâu rồi, rõ ràng khi đó quan hệ của bọn họ với giờ cũng không khác gì, không biết sao tâm tình lại kém nhiều thế.
Sau khi lên xe, một đường không nói gì.
Sau khi xuống xe, cô mới tiến lên, chủ động kéo tay anh. Lúc cô kéo tay thì đột nhiên anh đưa ra một tay khác, sờ mặt cô, ngón cái cùng ngón trỏ tách ra, kéo kéo khóe miệng của cô. Anh làm vậy là nói cho cô biết, cô cười đi, may là anh không nói gì khó nghe để cô khó chịu. Anh nhanh thu hồi tay của mình, giống như động tác vừa rồ