
ì một người phụ nữ không quan tâm tới mẹ và em gái nữa, anh là trụ cột trong nhà, vì mẹ và em gái mình mà che gió che mưa. “Tôi không xứng với Tâm Vũ, cô ấy xứng với người tốt hơn.”
Đúng, anh không xứng, người đàn ông chân chính, không chủ động từ bỏ như thế.
Đường Tâm Nhu khóc, khóc không ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy.
Đường Tâm Nhu chết trước mặt dì của Thẩm Diệc Đình, cô nói với người phụ nữ đấy: “Có phải chỉ có tôi chết, cô mới hả giận không, tôi cầu xin cô. Bỏ qua cho em tôi, sau khi tôi chết, xin cô hãy thành toàn cho em ấy…”
Đường Tâm Nhu ở trước mặt người phụ nữ kia, uống thuốc độc, chết tại chỗ.
Mà không có ai biết, con cái người đàn ông Đường Tâm Nhu yêu, vào một ngày trước, tìm được cô, nói: “Cô là một người phụ nữ độc ác, tại sao lại phá hư giám đốc của chúng tôi, đồ đàn bà xấu xa, không chết tử tế được…”
Mà Đường Tâm Nhu, cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, đối mặt với lời nói đó của con cái mình, trong mắt có hối hận.
Giây phút đó Đường Tâm Nhu biết, người đàn ông này nói với cô lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng thành quá khứ, mà cô có thể làm, bảo vệ hạnh phúc của em gái mình.
Cô chết rồi, chỉ mong người phụ nữ kia không tức giận, đừng làm khó em gái cô và Thẩm Diệc Đình nữa, để Thẩm Diệc Đình cho em gái cô hạnh phúc.
Nhưng Đường Tâm Nhu không biết, một khi lòng phụ nữ đã cứng, thế nào cũng không mềm được. Chị họ Thẩm Diệc Đình không thay đổi gì, mà lúc Thẩm Diệc Đình ra quyết định đấy, chắc chắn không nối lại với Đường Tâm Vũ.
Lúc Đường Tâm Vũ biết chị mình chết đi, ôm chị khóc lớn, là cô hại chết chị mình, nếu như không phải là cô, chị sẽ không chết, tất cả đều là vì cô.
Đường Tâm Vũ rất khổ sở, vô cùng khổ, cô uống say, mà Lương Huy ở bên cạnh cô, cô nắm áo Lương Huy. “Em hận anh ấy…”
Cô hận, hận người đàn ông ấy vứt bỏ, hận người đàn ông ấy hại chết chị cô.
“Em muốn giết anh ấy.” Đường Tâm Vũ vừa khóc vừa cười.
Lương Huy vẫn cùng với Đường Tâm Vũ, chăm sóc cô, an ủi cô.
Cho đến một ngày, Lương Huy mua thức ăn cho cô, lúc trở về, Đường Tâm Vũ nhảy lầu, chết trước mặt anh.
Đồ trong tay anh rơi xuống, trong đầu nhớ duy nhất lời của cô – em hận anh ấy, em muốn giết anh ấy…
Cô không xuống tay được, thà tự sát, cũng không sống với áy náy cả đời, với nỗi hận người đàn ông đó cả đời…
Cô không làm được, nhưng Lương Huy nguyện vì cô mà làm. Lương Huy đi công tác về, mới xuống máy bay đã thấy Giang Thiếu Thành gọi đến, hơn nữa nghe giọng của Giang Thiếu Thành, hình như xảy ra chuyện lớn, cau mày lại, sau đó nhanh bảo tài xế đưa đến nơi hẹn. Kéo vali, cứ lúc nào anh và Giang Thiếu Thành bàn chuyện, đều là ở đây, đã sớm quen thuộc với nơi này.
Lương Huy không để ý chút nào đi vào, không lo lắng Giang Thiếu Thành sẽ nói với mình cái gì, không có chuyện gì lớn làm khó được anh, anh tự tin như thế. Nhưng Giang Thiếu Thành nhìn Lương Huy đẩy cửa tiến vào, sắc mặt cực kì khó coi, ánh mắt lên người Lương Huy, giống như trong trời đông từ tủ lạnh truyền ra khí lạnh. Bộ dạng của Giang Thiếu Thành, chẳng những không khiến Lương Huy khẩn trương, ngược lại khiến Lương Huy cảm thấy buồn cười, thật đáng để đùa, Giang Thiếu Thành thế mà cũng lộ ra cảm xúc vậy.
“Cãi nhau với em gái tôi sao?” Lương Huy cười, lúc này mới tới ngồi đối diện Giang Thiếu Thành, lúc trước anh thấy em gái xem tạp chí, trên đó giới thiệu những chiếc nhất chỉ có một trên thế giới, từng chiếc đều được dành riêng, tượng trưng cho một đời một kiếp, lúc đó hiểu rõ, em gái mình muốn kết hôn rồi, cũng không biết có phải chuyện này hay không mà khiến Giang Thiếu Thành không vui, đàn ông độc thân quá lâu, ngược lại không muốn kết hôn, dù sao kết hôn phải gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Giang Thiếu Thành nhấp môi dưới, “Anh cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà tìm anh sao?” Qủa thực là giọng điệu không tin nổi nói ra những lời này, đừng nói tới việc cãi nhau với Lương Nguyệt Lăng, coi như anh muốn cãi thật, với tính của Lương Nguyệt Lăng mà nói, không đứng dậy ầm ĩ, lúc bọn họ có tranh chấp thì cô sẽ nói sang chuyện khác, hoặc là dứt khoát trầm mặc luôn, tuyệt đối sẽ không cãi với anh.
Xem ra Lương Huy cũng không thể hiểu hết em gái anh.
“Thế vì cái gì?” Lương Huy không hiểu.
“Hình như có người đang điều tra tôi….” Giang Thiếu Thành tạm ngừng.
Lương Huy sửng sốt một chút, “Vì cái này sao?” Lương Huy cười cười, ngón giữa với ngón cãi vỗ tay phát ra tiếng, “Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Chuyện nhỏ? Kế hoạch giữa hai chúng ta đã bắt đầu thực hiện, một khi bị điều tra thì có hậu quả gì, chẳng lẽ anh không biết rõ sao?” Giang Thiếu Thành khôi phục vẻ mặt vừa rồi, hơn nữa bất mãn với thái độ của Lương Huy, “Anh cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới anh sao?”
Lương Huy lắc đầu một cái, biết anh tức giận thật, không dám không quan tâm, “Yên tâm đi, sẽ không có người tiếp tục điều tra nữa đâu.”
“Yên tâm? Anh nói tôi yên tâm thế nào được?” Giang Thiếu Thành còn chưa thỏa mãn.
“Thôi đi, chẳng lẽ cậu xảy ra chuyện thì có lợi với tôi sao? Cậu một phát cắn khiến tôi xuất hiện, không phải tôi cũng đi tù một gong sao? Chúng ta l