80s toys - Atari. I still have
Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322064

Bình chọn: 8.5.00/10/206 lượt.

điên

hò hét ầm ĩ rồi cười man rợ:

- Hahaha.. Cuối cùng tao đã giết được mày…hahaha.

Anh và mọi người căm phẫn nhìn bà ta rồi nhanh chóng đưa nó lên cáng xe cấp cứu. Chiếc xe rời đi. Trên xe có tất thảy 4 người: nó- một người yếu ớt khuân mặt trắng bệch, nhìn rất mỏng manh dễ vỡ và cần được bảo vệ. Anh- một người đem khuân mặt u uất , buồn sầu. Chị- một người nhí nhảnh

nhưng hiện giờ đang rất hoang mang cùng đôi mắt buồn. Một cô y tá đang

cố gắng sơ cứu để giữ lại mạng sống cho cô gái bé nhỏ. Chiếc bình hô hấp gắn chặt trên mặt nó. Những tiếng thở khó nhọc. Tất cả đều lo lắng, tất cả đều sợ hãi. Duy chỉ có cô gái đang nằm đó là nở một nụ cười thanh

thản trông rất mãn nguyện. Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô áp lên má mình. Miệng khẽ lẩm bẩm những câu nói nhỏ.

Cô gái bên cạnh anh

tay bịt chặt miệng, mắt tuôn ra những dòng lệ trong suốt. Cô tự trách

mình tại sao lại vào quá muộn để nó phải chịu những ấm ức này… Anh dường như ko để ý đến cô gái bên cạnh, chỉ cầm chặt lấy tay nó. Miệng vẫn khẽ lẩm nhẩm. Nghe ra đây là một bài hát. Một bài hát quen thuộc của anh và nó. Phải chăng anh đã nhớ ra điều j?

Chiếc xe cấp cứu dừng lại. Đội

ngũ các bác sĩ và y tá đã đứng chờ sẵn. Họ nhanh chóng đưa cô gái nhỏ

kia vào phòng cấp cứu. Chiếc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Anh bất lực

đứng dựa ở đó. Dòng lệ trong suốt chảy dài trên má anh. Thầm cầu nguyện

rồi anh khuỵ xuống. Cô gái kia nhanh nhẹn chạy đến ôm anh vào long. Để

nước mắt anh thấm đẫm trên bờ vai mình. Một lúc sau cô nhẹ nhàng dìu anh dậy để anh ngồi lên chiếc ghế xanh. Mọi người đã tụ tập đông đủ. Họ đều đang mong chờ tin tốt lành từ vị bác sĩ. Chợt chiếc điện thoại trong

túi áo anh rung lên với nhạc chuông quen thuộc “Wound”. Đó chính là

chiếc điện thoại của nó. Anh mặc kệ anh ko nghe. Chiếc điện thoại vẫn

vang lên từng hồi. Cho thấy sự kiên nhẫn của người bên kia. Anh bực bội

cầm chiếc máy lên ấn nút nghe mà không them nhìn xem người gọi là ai:

- Ngọc….._ Người đầu dây kia chưa nói hết câu đã nghe tiếng quát của anh.

- Ai vậy? Xin đừng làm phiền nữa._ Đây là lần đầu tiên anh gắt lên như vậy.

- Ngọc… không.. xin hỏi anh là ai? Sao lại nghe điện thoại của Ngọc?_ Giọng nói bên kia có chút hoảng hốt.

- Tôi là anh trai của Sally. Còn cậu là………

- Tôi là chồng cô ấy. Xin anh cho tôi gặp Bảo Ngọc.

- Chồng…. Có lẽ.. ko được rồi… con nhóc đang ở trong bệnh viện……_ Anh nói nhỏ dần.

- Bệnh viện? Sao cô ấy lại ở tỏng đó? Bệnh viện nào? Hãy nói cho tôi?_ Hắn sốt sắng.

- Được. Đây là bệnh viện X.

Nghe xong hắn liền cụp máy. Vội vã bắt tãi lũ bạn thấy thế liền cũng chạy

theo. Chiếc taxi nhanh chóng chở hắn cùng mấy người kia đến bệnh viện.

Đến nơi, hắn vội vàng đi xuống phi ngay vào bệnh viện. Sam và Windy cũng vội vã đi theo. Way ở lại trả tiền rồi cũng chạy theo. Tất cả mọi người đều mang một tâm trạng lo lắng khó tả.

->> Liệu nó có làm sao ko?

Là câu hỏi hiện hữu trong đầu mọi người. Sau một hồi chạy đi chạy lại cuối cùng cả năm cũng dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Hắn sốt sắng chạy

đến lay vai anh

- Đã có chuyện j xảy ra với cô ấy?

- ………….._ Anh chỉ im lặng không biết nói j.

- Hãy nói cho tôi biết. Hãy nói đi_ Hắn hét lên.

Mọi người đều ái ngại nhìn hắn. Way và vic liền đến bên vỗ vai hắn:

- Bình tĩnh mọi người sẽ nói cậu đừng làm ồn như thế nữa.

Hắn cũng im lặng làm theo. Quản lí Jun thay anh kể mọi chuyện cho hắn. Nghe xong hắn tức giận nắm chặt tay. ĐẤm mạnh vào tường. Miệng **** thề:

- Mẹ kiếp. Tôi sẽ làm cho cả gia định bà khuynh gia bại sản.

Rồi hắn bất lực khuỵ xuống. Nắm tay buông lỏng. Hắn hận mình sao không bảo

vệ được nó. Sao khi nó sang đây hắn lại ko đi theo. Sao hắn lại có thể

tin tưởng nó cơ chứ? Hắn ngẩng mặt mà không dám hét. Chỉ tay lên trần

nhà ý như muốn nói:

Chỉ tay lên trời hận đời vô đối

Xong lại cúi mặt xuống thì thầm:

Úp mặt xuống đất nói dối ngại ghê.

Mọi người nhìn theo từng cử chỉ của hắn mà mắt to mắt nhỏ. Không hỉu hành

động đó là j? Sam và Windy đang ôm nhau khóc nức nở mà cũng phải dừng

lại để nhìn hắn. Bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một cô y tá xông vội ra vẻ mặt thoáng lo lắng. Mọi người chạy xô đến.

- Ai có nhóm máu trùng hợp với bệnh nhân? Bệnh nhân đang thiếu máu trầm trọng xong máu của nệh viện lại ko đủ.

Mọi người nhìn nhau. Ko ai có nhóm máu trùng với nó cả. Cô chị vừa nãy lập tức lên tiếng.

- Tôi. Nhóm máu của tôi là nhóm máu O.

Mọi náh mắt lập tức dồn về phía cô. Anh ngạc nhiên ko nói nổi câu nào.Cô

mỉm cười nhìn anh. Cô y tá tươi cười lập tức cầm tay cô như bắt đc vàng:

- Được. Cô đi theo tôi.

Thế là chiếc cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa và lại đóng vào một lần

nữa. Đã 6 tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa ra. Ai cũng đều lo lắng. Có một số

người đã về. Nhưng cũng có một số người vẫn đứng đó đợi. Tất cả đều mang trong mình 1 hy vọng mong manh. 1 tiếng nữa lại trôi qua. Cuối cùng vị

bác sĩ cũng bước ra. Ông gỡ bỏ chiếc khẩu trang rồi thở phào 1 cái. Mọi

người chạy ùa lại chỗ ông.

- Bác sĩ. Cô ấy sao rồi?

- Tạm

thời bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng còn phải t