
, về sau ông Diệp cũng quen miệng gọi cháu là
Khang Khang.
Mỗi lần nhìn thấy ông nội mặt mày hiền từ bế cháu, nhẹ
nhàng dỗ dành: “Khang Khang, ông là ông nội của cháu có biết không? Ông nội,
gọi ông nội đi!”, là Thời Tiêu lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lại lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính. Con trai Thời
Tiêu mới được một tuần, khuôn mặt có thể coi là tập hợp tất cả các nét đẹp của
bố và mẹ nhưng không yếu đuối, đặc biệt là đôi mắt to, đôi mắt to chớp chớp,
trông giống hệt như hai quả nho đen, khuôn mặt non nớt và ngây thơ nhưng lại vô
cùng biết nịnh nọt người lớn.
Ông nội ôm, nó ngoan ngoãn ngoác miệng cười. Bà nội
ôm, nó vòng tay ôm cổ bà, hôn lên mỗi má bà một cái, làm nước dãi dính đầy mặt
bà, thế là bà Diệp vẫn tươi cười, ôm ghì lấy thằng cháu, tấm tắc khen ngợi:
“Khang Khang ngoan quá, đúng là cháu nội của bà…”
Thôi thì bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đều dành cho nó
cả. Diệp Sinh bế, thằng nhóc liền luôn miệng gọi “chú chú…”, chẳng quấy chẳng
khóc, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Lâm Yến muốn bế, thằng bé mở tròn mắt, chớp
chớp liên hồi, nhảy tưng tưng trong lòng Diệp Sinh, hai cái tay trông như khúc
củ sen, hối hả chìa ra:
- Thím thím… Bế bế…
Lâm Yến chịu không nổi liền giơ tay ôm lấy thằng nhóc,
dỗ dành nó. An An ngồi bên cạnh bực bội gầm gừ:
- Thằng quỷ nịnh bợ!
- An An… An An… yêu yêu...
Những từ khác Khang Khang đều nói không sõi, chỉ duy
có từ An An là nó gọi rất rõ. An An mặc dù miệng nói vậy nhưng rất thích chơi
với Khang Khang, mà thằng nhóc Khang Khang cũng thích nhất là An A
An An không chịu nổi bộ dạng đáng yêu của thằng bé,
thế là đành chu môi ra hôn lên má thằng nhóc mấy cái, lúc ấy Khang Khang mới
chịu thôi, toét miệng cười thích thú.
Thời Tiêu thì càng khỏi phải nói rồi. Thằng nhóc buồn
ngủ, đói, tủi thân, khó chịu, làm nũng… nói tóm lại là lúc nào nó cũng chạy đôn
chạy đáo khắp nơi đi tìm mẹ. Một khi nó mà đã cáu lên thì chẳng khác gì một con
lừa cứng đầu biết gọi:
- Mẹ cơ… mẹ cơ…
Vừa nhìn thấy Thời Tiêu một cái là hai mắt nó ngân
ngấn nước, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ trào ngay ra, trông đến là
tội nghiệp:
- Mẹ bế… bế con...
Chẳng trách mà bà Diệp nhiều lúc tức quá nói:
- Đúng là thằng quỷ con, bình thường chạy ra chơi với
bà, thế mà động một tý là bám dính lấy mẹ!
Thế vẫn chưa là gì, người mà thằng nhóc ghét nhất
chính là Diệp Trì, điều này khiến mọi người cười như mếu.
Lúc ở trong bệnh viện, Diệp Trì xấu hổ ngất đi. Lúc
tỉnh lại lại bận rộn chăm sóc cho vợ, chẳng nỡ rời đi nửa bước, càng chẳng có
tâm tư nào mà nghĩ đến con trai.
Ra viện rồi, lần đầu tiên ôm con trai, anh đã bị thằng
nhóc tè cho một bãi. Thời Tiêu lúc ấy cười hả hê, cười cho đã đời. Được lắm, kể
từ đấy, hai cha con bắt đầu mối ân oán với nhau.
Chỉ cần Diệp Trì ôm nó một cái là thằng nhóc chẳng nể
nang gì, cố sống cố chết vùng vẫy ra cho bằng được. Diệp Trì lần đầu làm bố,
cũng háo hức lắm, muốn hôn con trai một cái mà thằng nhóc cứ sì cái mặt ra.
Diệp Trì nổi điên lên phát mấy cái vào mông trắng ngần
của thằng nhóc. Chẳng may lại gặp đúng lúc ông Diệp xuống nhà chơi với cháu nội
nhìn thấy. Ông Diệp chẳng cần biết đúng sai ra sao, xông đến một bạt tai vào
- Sao anh đánh cháu tôi hả? Nào, sang đây ông bế nào!
Thằng nhóc giả vờ khóc nấc vài tiếng, nghẹn ngào gọi
ông nội, đôi mắt to đầy ấm ức. Diệp tướng quân tức lắm, chỉ muốn đánh cho Diệp
Trì một trận. Kể từ đó, ông Diệp cứ đề phòng Diệp Trì như đề phòng kẻ trộm.
Diệp Trì tức lắm nhưng vẫn nhẫn nhịn. Đã vậy nó còn dám tranh Thời Tiêu với
anh, chuyện này anh không thể nhẫn nhịn được.
Vật vã chờ đợi Thời Tiêu hết cữ, Diệp Trì nhịn đến hai
mắt như phát hỏa, ngày ngày nhìn thấy thân hình đẫy đà của vợ cứ lượn qua lượn
lại trước mắt, thèm đến nhỏ dãi mà không “chén” được. Lúc nhìn thấy vợ cho con
bú, Diệp Trì chỉ mong có thể thay thế vị trí của con trai.
Vật vả đến lúc thằng nhóc gần một tuổi, khó khăn lắm
mới tìm được một tối thiên thời địa lợi nhân hòa, đợi thằng quỷ ngủ say, anh
liền ôm hôn, sờ mó Thời Tiêu, vừa mới cởi được quần áo ra, người đang hừng hực
thì nghe thấy thằng nhóc lảnh lót gọi:
- Mẹ bế…
Thời Tiêu liền đẩy anh ra tức khắc. Diệp Trì thất bại
ngồi ủ rũ gục đầu. Thằng nhóc tay bám vào lan can cái nôi, lảo đảo đứng lên,
mắt mở to nhìn hai người. Thằng nhóc thật biết chơi khăm, nó không chịu ngủ, cứ
bắt Thời Tiêu phải ôm nó. Diệp Trì khó chịu lắm, lên không được mà xuống cũng
chẳng xong.
Kể từ đó Diệp Trì liền hiểu ra, con trai anh sinh ra
là để hủy hoại anh. Kể từ đó về sau, mỗi lần muốn thân mật với vợ là anh bế
thốc Thời Tiêu sang phòng khác, xong việc rồi vợ anh lại quay về phòng.
Kể từ khi có thằng nhóc này, Diệp Trì chẳng có một đêm
ôm vợ ngủ ngon giấc. Diệp Trì bây giờ vô cùng hối hận, biết sớm thế này anh đã
chẳng đòi đẻ nó ra làm gì. Nhưng cho dù thằng nhóc có biết phá quấy đến đâu thì
nó vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, Diệp Trì có ối chiêu để đối phó
với nó. Muốn đấu với bố à, học thêm vài chục năm nữa đi con!
Mặc dù phải đối mặt với bộ dạng lạnh t