
lúc mới cưới chị cũng thế mà! Em nghĩ màxem, hai con người mà hai mươi mấy năm trước đó chưa sống
chung với nhau, đùngmột cái phải dính vào nhau, thói quen mỗi người đều
khác nhau, muốn thích ứng lẫnnhau cũng phải mất cả quá trình. Chị nhớ
hồi trước, cứ nhìn thấy Mạnh Húc làmviệc là lại muốn đập đầu vào tường.
Mấy đứa biết không, anh ta có thể bỏ bịch sữavỏ mềm vào thẳng trong lò
vi sóng để hâm nóng, lại còn có thể cho cả bánh cảođang đông lạnh vào
trong chảo dầu nóng, lại còn tưới hoa cho tới khi nó chết ngập…tội lỗi
tày trời thế cơ mà!
Tiểu Ảnh mắt chữ O mồmchữ A:
- Chị đang nói đến chồngchị á, anh Mạnh á?
Đoàn Phỉ cười khì:
- Chứ còn gì, em thấycó giống không? Còn nhiều lắm, có muốn bật mí không?
Cô chớp mắt lém lỉnh,Tiểu Ảnh vẻ đầy hứng thú, vểnh tai lắng
nghe. Hứa Tân cũng xích lại gần nghengóng nhưng bị Đoàn Phỉ ngăn lại,
gằn giọng:
- Trẻ con không đượcnghe!
- Em với ruồi lớn bằngnhau mà! – Hứa Tân cuống lên.
- Người ta lấy chồngrồi! – Đoàn Phỉ lườm nguýt. – Có ngon thì em cũng dắt một anh đi làm thủ tục kếthôn đi.
Hứa Tân ức lắm nhưngđành an phận. Quả không ngoài dự đoán,
câu chuyện của Đoàn Phỉ đã đưa Tiểu Ảnhtừ ngạc nhiên sang cười không
dứt.
Câu chuyện kể về
lầnđầu của tiến sĩ Mạnh và cô giáo Đoàn, xảy ra hai tháng trước khi cưới nhautrong căn nhà tập thể, một phòng khách hai phòng ngủ, của cô Đoàn.
Sở dĩ chọnchỗ đó, thứ nhất là vì cảm giác trào dâng mời gọi, hai là
không khí ở đó khôngdễ làm người ta căng thẳng. Thế nhưng, thực tiễn và
mộng mơ là hai chuyện khácnhau hoàn toàn. Đoàn Phỉ vẫn nhớ như in, lúc
đó là hơn tám giờ tối, đôi nam nữkhông có chút kinh nghiệm nào, lúng
túng thưởng thức bước đi quan trọng nhấttrong cuộc đời họ. Vì quá căng
thẳng nên bao nhiêu cảm xúc đều bốc hơi theo mồhôi, cô chỉ nhớ cô sợ
hãi, đau đớn nhưng vẫn kìm nén được, vì cô thấy Mạnh Húccòn căng thẳng,
lúng túng hơn. Đến lúc căng thẳng nhất, anh than một câu khônggì can đảm hơn:
- Phỉ ơi, khó quá!
Đoàn Phỉ dở khóc dởcười, chỉ đành nhìn vầng trán lấm tấm mồ
hôi hột của Mạnh Húc, cô hỏi một câu cũngcan đảm không kém trong vô
thức:
- Khó hơn lấy bằng tiếnsĩ không?
Mạnh Húc quệt mồ hôi,trả lời một cách đầy gian nan:
- Khó hơn nhiều!
Bị dạy bảo từ nãy, giờcười suýt rách bụngĐoàn Phỉ nói:
- Thấy chưa, ai ai cũngphải đi qua giai đoạn đó. Đàn ông nào
cũng trưởng thành từ hôn nhân, mới hiểuthế nào là cơm áo gạo tiền, phụ
nữ cũng thế, trưởng thành sau khi lên xe hoa, mớihiểu thế nào là trách
nhiệm, là độ lượng, là bỏ qua… sau này cũng sẽ có mộtngày Hứa Tân cũng
sẽ lớn lên như thế, nhìn thấy sự việc mà vẫn mắt nhắm mắt mởbỏ qua, thì
mới phát hiện được là mọi chuyện chẳng có gì là đáng phải cáu giận.
Cô chớp mắt cười lémlỉnh, hạ giọng:
- Thậm chí sẽ có mộtngày em phát hiện ra, cái gã đàn ông mà
ban đầu đến cái cúc áo trên áo em cònkhông biết cởi, thì về sau chỉ cần
phủi nhẹ tay một cái là quần áo em bay sạch,thậm chí ban đầu hắn rất
căng thẳng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trưởng thành rồi sẽbiết thế nào là lên đỉnh.
Vừa dứt lời, Tiểu Ảnhbỗng đỏ bừng mặt, Hứa Tân nhìn bộ dạng cô mà cười phá lên cười. Tiểu Ảnh ngượngngùng nói:
- Bà chị à, chị đúnglà không có đối thủ rồi, em bái phục.
Đoàn Phỉ cười suýt tắcthở, cũng than vãn:
- Em à, rồi một ngàyem cũng sẽ thấu hiểu như chị. Bây giờ chị cũng coi như là hiểu tại sao một sốcô gái lại thích những người đàn ông đã kết hôn. Em không thể không nói rằng,đàn ông đã kết hôn rồi thì tri
thức toàn diện, kỹ năng cũng cứng tay hơn! Họ thấuhiểu từng li từng tí
những thay đổi tâm sinh lý của phụ nữ, khéo ăn khéo nói, dễlấy lòng chị
em. Lúc đó mọi người lại ca ngợi gã này hào hoa phong độ, tình cảmnhẹ
nhàng, mà chả ai biết rằng hắn ta cũng từng đi qua những tháng ngày
ngâythơ trong sáng nhất, rồi để có được như ngày hôm nay cũng là nhờ một người phụnữ đã đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của mình, sống cùng gã
rồi, dạy dỗ cho gãtrở nên già đời như thế.
Đoàn Phỉ dứt lời, cănphòng rơi vào yên lặng một cách khác thường. Mãi một lúc sau Hứa Tân mới cườixòa:
- Chị ơi, chị lo điđâu vậy, anh rể em có gan nghĩ nhưng không có gan làm, chị lo
Đoàn phỉ cười:
- Ấy là chị lấy ví dụthế thôi, mà cũng đâu có nói anh rể quý hóa của em, trẻ con đừng có chen ngang.
Tiểu Ảnh gật gù:
- Nếu mà có trường hợptương tự thì cũng hiếm hoi thật.
“Bụp” – Đoàn Phỉ vỗvào trán Tiểu Ảnh, cô cau mày ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Phỉ đang trừng mắt:
- Còn có tương tự nữasao, khó nghe quá!
Tiểu Ảnh trầm tư haigiây, rồi đưa tay xoa bụng Đoàn Phỉ:
- Cháu trai ơi, mẹmày bắt nạt cô này!
Đoàn Phỉ cười ha hả,Hứa Tân cũng cười theo, căn phòng lại rộn rã lên.
(10)
Tiểu Ảnh gặp lại TrầnDiệp trong trận mưa tuyết đầu tiên.
Trong siêu thị ấmcúng, Tiểu Ảnh đang nhăm nhăm kiếm đồ ăn
vặt, bỗng nghe thấy một giọng nói quenthuộc vang lên bên cạnh:
- Tiểu Ảnh, em vẫnthích ăn mấy đồ ngâm đầy chất bảo quản này à?
Tiểu Ảnh ngẩng đầulên, thấy Trần Diệp tay xách một giỏ đồ
đứng đằng sau lưng cô. Ngay lập tức, côcúi đầu xuống nhìn giỏ đồ trên
tay anh, chỉ có dầu gội đầu, sữa tắm và một chiếckhăn