
quả đạt được, Đồng Trác Khiêm giống như ghét bỏ,
buông Lưu Uy ra, sau đó lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi: “Nhà họ La phái mày tới sao?”
Lưu Uy giật mình, hận không thể lập tức quỳ xuống dập đầu với anh, sau đó cầu xin Đồng Trác Khiêm bỏ qua cho mình.
“Vậy mày biết cô ấy là ai không?”
Phục Linh vẫn còn đang đùa giỡn ngón tay mình, cũng không ngờ Đồng gia lại
lạnh lùng chỉ vào mình, nhất thời có chút ngu ngốc, bình tĩnh nhìn Lưu
Uy, mong đợi hắn trả lời.
Lưu Uy vẫn gật đầu như cũ, từ trong ngực lấy ra một tấm hình.
Sườn xám màu tím, dáng dấp quyến rũ, giống như vẻ đẹp phụ nữ Thượng Hải những năm trước đây.
Khoé miệng Phục Linh nâng lên, tại sao nhìn như thế nào cũng thấy giống mình.
“Cô ta không phải là tú bà trong hộp đêm sao?”
Phục Linh có chút xấu hổ cười ngây ngô hai tiếng, sau đó sờ sờ đầu mình, cảm thấy bất đắc dĩ buông tay nhìn Đồng Trác Khiêm, bộ dáng giống như đang
nói: Em cũng không biết tại sao mình lại nổi tiếng như vậy.
Đột nhiên bả vai bị người nào đó vỗ lấy, Phục Linh giật mình quay đầu lại,
nhìn thấy bộ dáng kỳ lạ của Hoa Chân, trong lòng cảm thấy vô cùng khó
chịu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười cười làm đẹp sự âm
trầm của rừng rậm và ban đêm.
“Lúc trước cô làm tú bà sao?”
Mùi nước hoa kia rất gần Phục Linh, vô cùng gay mũi, khoé miệng Phục Linh
giật giật trả lời: “Trước kia đúng là nhờ các mỹ nữ cứu tế sống qua
ngày.”
Lời này không rõ ràng là thừa nhận hay sao?
Hoa Chân ồ một tiếng, sau đó vỗ bả vai Phục Linh, giọng nói có chút cứng ngắc: “Không tệ, có tiền đồ, làm rất tốt.”
“Ách xì——” Cuối cùng vẫn không nhịn được mùi nước hoa gay mũi, Phục Linh
nhảy mũi ách xì ra ngoài, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thoáng không
ít, nhưng mùi nước hoa kia lại bay tới lần nữa.
Phục Linh muốn nói rồi lại thôi: “Nước hoa này của cô. . . . . .” di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Tôi mua nước hoa này ở lầu một trung tâm thương mại, năm mươi tệ một lọ, cảm thấy rất tiện nghi, liền mua mười mấy lọ.”
Phốc. . . . . .
Suýt chút nữa thì Phục Linh phun ra một búng máu.
Cô quay đầu lại, sâu sắc ngắm nhìn Đồng Trác Khiêm, vẻ mặt buồn bã, anh đi đâu tìm được bông hoa kỳ lạ như vậy đây?
“Xin hỏi tiểu thư xinh đẹp, cô làm thế nào để đem mười mấy lọ nước hoa kia xịt lên người?”
Hoa Chân nháy mắt mấy cái nói: “Tại sao phải phiền toái như vậy? Tôi đổ toàn bộ vào bồn tắm, sau đó tắm thôi.”
Phục Linh muốn chết.
Cả đời này, cô chưa từng sụp đổ như vậy, coi như bây giờ nhìn thấy Đồng Trác Khiêm đi làm trai bao cũng không có sụp đổ như vậy.
Mười mấy lọ nước hoa mà đem đi tắm là sao?
Thật đúng là cấp bậc của người bề trên.
Phục Linh cười a a nhìn sang, hai tay ôm thành quyền: “Thật sự bái phục cô!” Vừa nói cô vừa nhìn gương mặt kinh điển của Hoa Chân, bỗng nhiên, máu
tươi chảy ra từ đôi môi đỏ mọng, trong phút chốc, sắc mặt cô đại biến.
Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh người tài xế kia vì để cho cô
chạy trốn mà hi sinh oan uổng, lúc anh ôm lấy người tài xế đó, có phải
anh ta cũng chảy máu đầy đất như bây giờ không? Có phải giống như lúc
hoa mẫu đơn nở rộ, màu sắc xinh đẹp như rặng mây đỏ?
Đầu có chút
choáng váng, trước mắt giống như biến thành màu đỏ thẫm dưới ánh chiều
tà, thật sự thê thảm, Hoa Chân ở trước mặt cô, nở nụ cười tối tăm mơ hồ
không rõ, môi của cô ấy cong lên, vui vẻ đến kỳ lạ, sau đó đưa tay ôm
lấy thân thể sắp ngã xuống của Phục Linh.
“Đồng gia, cô gái của anh không được.”
Giọng nói kia êm ái có lực, giống như giọng nói trầm thấp gọi người yêu, mà
nghe vào trong đầu Đồng Trác Khiêm, lại giống như sét đánh.
Anh lấy một cước đạp Lưu Uy ngã lăn, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Phục Linh, sau đó nói với Hoa Chân: “Hôm nay phải cám ơn cô.”
“Không cần.” Giọng nói của cô lạnh nhạt.
Đồng Trác Khiêm không nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn Lưu Uy: “Chờ tiếp nhận thẩm án đi.”
Trong nháy mắt đó, thân thể Lưu Uy đột nhiên co quắp, sau đó té xỉu.
Bụi cỏ rậm sau lưng bị gió thổi qua tạo ra âm thanh, đột nhiên Hoa Chân
nói: “Về ước định của chúng ta, tôi sẽ tự động tuân theo, mà ở nơi này,
tôi, Hoa Chân! Sẽ không làm cho anh có một chút bận tâm nào, Đồng Trác
Khiêm, tôi rất mong đợi có thể đánh một trận với anh.”
Đồng gia giả bộ đẹp trai, không bỏ rơi cô, trực tiếp lách người bỏ đi.
Thật ra thì Phục Linh cũng không giống như Đồng gia phỏng đoán — virus phát
tác, mà là đột nhiên nhớ tới cảnh tượng làm mình chấn động, trong lúc
nhất thời không tiếp thụ nổi.
Nhớ lại người tài xế kia giống như
đại ca quan tâm đến mình, lúc biểu hiện kỹ thuật đua xe tài giỏi của
mình thì kêu ngạo, còn có nhìn cô, kêu cô nên chạy nhanh một chút, cô
không thể nào không loạn tưởng, đám người kia, không có người nào là
người tốt, nếu như tài xế rơi vào trong tay bọn họ, cuối cùng sẽ như thế nào?
Phục Linh không biết.
Nhưng, tóm lại không phải là chuyện tốt.
Sau khi cô chóng mặt, hai tay ôm chặt Đồng gia, thấp giọng nói: “Đồng gia, em hại chết anh.”
Giọng nói của cô trầm thấp như vậy, không có sức lực như vậy, giống như là cả đời này chưa từng mệt mỏi như bây giờ.