Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 7.5.00/10/491 lượt.

t được tay của Đồng Trác Khiêm: "Anh nói có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không?"

"Là thật."

Trường An đột nhiên phun ra một hơi thật sâu, rốt cuộc vào lúc này biết được Phục Linh có thể vẫn còn hoặc tin tức khi đó, thì tâm tình chán nản ở trong lòng năm năm giống như được mở ra lớp sương mù lo lắng, cô đè ngực của mình xuống, đáy mắt đều là một mảnh may mắn vui sướng.

Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, nhưng tóm lại có một ý nghĩ cũng là tốt.

"Thật tốt, Phục Linh không chết, thật tốt."

Lạc Sâm ôm lấy Trường An, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm: "Cậu trở về đi, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm Lạc Lịch chỗ đó một chút ."

"Vậy cám ơn." Dứt lời, xoay người rời đi.

Sáng sớm trang viên nho, không khí mát mẻ lan ra qua chóp mũi của Đồng Trác Khiêm, giống như một loại nước hoa lqd tinh khiết bị đổ trên mặt đất, trong lúc bất chợt trí nhớ của Đồng Trác Khiêm trở về rất xưa.

Rất lâu đến lúc lần đầu tiên cùng Phục Linh gặp nhau, cô ấy phong tình say lòng người như vậy, mị hoặc vô biên như vậy, giống như một yêu tinh.

Lần thứ hai gặp mặt, mặc dù đồ trang sức của cô trang nhã hơn hẳn, nhưng cũng bị anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, sau khi trêu trọc, đóng gói đưa về nhà mình.

Về sau, còn có rất nhiều lần gặp nhau.

Sau đó bọn họ đính hôn, nhưng vẫn chưa kết hôn.

Nhớ tới một điểm này, Đồng Trác Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối vô hạn.

Ngày 16 tháng 4, là sinh nhật của Hoa Chân.

Sáng sớm liền nhận được điện thoại của Hoa Chân, nói là mang theo Tranh Tranh đi hội sở giải trí Tina vui chơi, khóe miệng Phục Linh co giật cúp điện thoại, mặc dù ngoài miệng nói không đi qua, nhưng nhất định là sẽ đi.

Nếu như nói hiện tại người nào quan trọng nhất trừ Tranh Tranh, nhất định là Hoa Chân rồi.

Năm năm trước cô ấy đã từng cứu mạng lqd của mình, và tận tâm tận lực bồi dưỡng cô trong vòng năm năm, đối xử với cô giống như em gái ruột của mình, mà đối xử với Tranh Tranh còn thân hơn so với con ruột.

Phần ân tình này, không thể không nhớ kỹ trong lòng.

Cầm thẻ vàng của mình, ăn mặc một phen, Phục Linh liền ra ngoài, chuẩn bị đi chọn quà tặng cho Hoa Chân.

Tặng tiền, quá thô bỉ, tặng kim cương, vậykhông đến lượt cô, phải là Lạc Lịch tặng, tặng quần áo, thôi, cho tới bây giờ phong cách thưởng thức của cô và Hoa Chân đều không hợp, như vậy tặng cái gì?

Phục Linh cảm thấy đây quả thực làvấn đề còn khó hơn gấp trăm lần so với làm sao sắp xếp kế hoạch hoá gia đình.

Toàn thân mặc áo khoác màu tro thuốc lá, Phục Linh đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng đồ dùng người lớn cao cấp.

Sau đó đi vào.

Chủ cửa hàng thấy là một người phụ nữ lqd phương đông có gương mặt vô cùng xinh đẹp, cũng không có quá mức kinh ngạc, mà nở nụ cười tiến lên: "Tiểu thư xinh đẹp, xin chào, xin hỏi có thể giúp cô gì sao?"

Phục Linh cũng cười, cảm thấy lúng túng, nhưng trong nháy mắt quăng nhứng thứ xấu hổ gì gì đó, nhìn chủ cửa hàng nói: "Đem bao ngừa thai đắt tiền nhất, tốt nhất, sa hoa nhất, ưhm, dĩ nhiên còn phải thoải mái nhất của các người tới đây, tới một va li."

"Một va li?" Chủ cửa hàng ngẩn người, cho là mình nghe lầm.

Phục Linh mỉm cười: "Đúng, một va li."

Mà kế tiếp đường phố Rome, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Người phụ nữ xinh đẹp cao quý ôm một va li đồ cười bỉ ổi từ cửa hang đồ dùng người lớn ra ngoài, không ít đàn ông đều cho rằng cái cảnh tượng này rất quái dị, thoạt nhìn lại rất hòa hài.

Đúng, hài hòa.

Đi dạo ở trên đường hơn nửa ngày, nhìn sắc trời cũng sắp lặn về phía tây rồi, đặt đồ vật ở phía sau xe, Phục Linh liền mở Lamborghini bảnh bao ra đi đón con trai của mình.

Hiện tại chính là lúc sáu giờ, cực kì nhiều người đi tới đi lui ở cửa trường học, hơn nữa rất đông đúc, từng đội từng đội người lqd bạn nhỏ bị giáo viên hòa ái đưa ra ngoài, sau đó cười giao mỗi người đến trong tay ba hoặc là mẹ.

Nơi này là trường tiểu học tư nhân, cũng không phải trường tiểu học quý tộc gì, mà khi chiếc Lamborghini kiêu ngạo ồn ào kia dừng ở cửa trường học thì vẫn không khỏi gây nên một trận rối loạn tưng bừng.

Mạnh thiếu gia vẫn còn nói chuyện với cô bé ở bên cạnh, lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc này, trong nháy mắt nghiêng đầu, sau đó kinh ngạc há to miệng.

Hôm nay mặt trời rơi khỏi bầu trời rồi hả? Vậy là ai?

Mặc một áo khoác màu tro thuốc lá, một chiếc legging màu đen xám, đi một đôi giày Martin, đeo trên mặt kính mắt Chanel bản giới hạn số lượng mới mua mấy ngày trước, nhìn vô cùng "đẹp trai".

Nhìn mỗi người kể cả giáo viên của mình lqd đều nhìn tới, Mạnh thiếu gia cảm thấy thật là mất mặt, mẹ phải tới đón mình thì sẽ tới đón mình, tại sao phải làm như vậy?

"Tranh Tranh, đi thôi." Phục Linh đi tới, gở kính mắt xuống cười một tiếng đối với giáo viên.

Lúc này giáo viên mới cảm thấy nhìn có chút quen mắt, lập tức nhớ tới cười nói: "Cô là mẹ của Phỉ Tư Đinh sao?"

Phục Linh cười gật đầu: "Cảm ơn cô giáo chăm sóc lâu như vậy, đoạn thời gian trước tôi ra khỏi nước, vẫn không thể tới xem tình trạng của đứa bé một chút, để cho cô giáo phải hao tốn tâm trí."

Giáo viên được khen có chút ngượng ngùng, lập


pacman, rainbows, and roller s