
miệng, lại làm cho Phục Linh khiếp sợ.
"Nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó cả."
Người nọ, giọng nói kia, câu nói kia, đủ để cho Phục Linh biết người giật dây bắt cóc cô là ai.
Trong lòng lập tức nhảy ra hận ý ngập trời, Phục Linh cắn răng, lại cứng rắn ép mình bật cười.
"Đồng lão gia, đã lâu không gặp." Tuy bị nhếch nhác cột vào trên kệ, nhưng giọng nói của Phục Linh lại không mất một chút phong độ.
"Là đã lâu không thấy, ta cho là cô đã chết." Đồng lão gia lạnh lùng nói ra, Phục Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông ta, hình như có chút hoảng hốt.
Rất nhiều năm trước khi mới gặp gỡ người đàn ông này, nụ cười trên mặt ông hòa ái nhìn thế nào cũng không giống như giả vờ, vậy mà hôm nay lại đi vào bẫy rập của ông ta,
thấy mọi chuyện ông ta làm, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.
Cho dù ông ta là cha chồng trên danh nghĩa của cô, là ông nội của con trai cô.
“Chẳng lẽ Đồng lão gia hi vọng tôi chết?”
Ông ta rất nghiêm túc: “Ta rất hi vọng cô chết, đáng tiếc cô không chết, ta vô cùng tiếc nuối.”
“Cho nên đây?” Phục Linh nhíu mày hỏi.
“Cho nên lần này không thể để cho cô chạy.” Lời nói của ông ta nhẹ nhàng linh hoạt, lại làm cho lòng của Phục Linh rơi xuống trong nháy mắt, trên người hiện lên ý lạnh, thật giống như cả người cũng rơi vào trong hầm băng.
“Tranh Tranh đâu?”
“Ta nói rồi, nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó.”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Phục Linh giận dữ hét, vào giờ khắc này cô cũng không cần ngụy trang phần bình tĩnh này nữa, không biết sau đó người đàn ông này sẽ làm gì đối với mẹ con cô, Phục Linh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hoảng hốt.
Cô là người, chết qua một lần cái gì cũng không sợ, nhưng Tranh Tranh đâu?
“Một người vốn đã chết nhưng vẫn còn sống, đây là một việc rất không hợp lẽ thường.” Đồng lão gia nói xong, rút ra một điếu thuốc lá từ trong túi.
Đây cũng là lần đầu tiên Phục Linh thấy dáng vẻ Đồng lão gia hút thuốc lá.
Khói mù màu trắng tràn ngập bốn phía khuôn mặt của ông ta, giống như là một lớp sương mù xua đi không được, phía sau sương mù này che dấu gương mặt tâm tình chân thật của ông ta.
Phục Linh cười lạnh một tiếng, hình như rất không đồng ý những lời này của ông ta: “Vậy cha chồng muốn giết con dâu, đó chính là chuyện hợp lẽ thường sao?”
“Con dâu?” Đồng lão gia khinh thường nói: “Cô còn chưa có vào cửa nhà họ Đồng ta, không coi là vợ lão Đồng nhà ta, cho dù cô vì Trác Khiêm sinh đứa bé thì như thế nào? Cõi đời này chỉ cần là người phụ nữ ai không thể sinh con cho Trác Khiêm?”
Phục Linh bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy tại sao ông không tùy tiện tìm một người phụ nữ trên đời, xem cô ta sinh ra được có phải đứa con trai Đồng Trác Khiêm này không, tại sao phải tìm Đồng phu nhân đây?”
“Câm miệng!” Không biết là câu nói kia nói đến vết thương trong lòng Đồng lão gia, gương mặt của ông ta lập tức dữ tợn: “Người đã chết thì không cần phải nói lời vô nghĩa.”
Ông ta đột nhiên đứng lên, dáng vẻ giống như muốn rời đi, bước chân lại dừng lại một chút.
“Cha của cô sắp chết.”
Trong phút chốc, thật giống như một đạo sấm sét từ trên bầu trời giáng xuống, đòn cảnh tỉnh đánh vào trên đầu Phục Linh, để cho thần trí của cô hỗn loạn lên trong nháy mắt.
Cha, cha.
Cha đã xảy ra chuyện gì đây?
Phục Linh đột nhiên giật mình, một đôi mắt tràn đầy phẫn hận nhìn vẻ mặt của Đồng lão gia: “Có phải ông đã làm gì bọn họ hay không?”
Đồng lão gia cũng không trả lời cô, chỉ vẫy vẫy tay, sau đó dứt khoát rời đi.
Lòng của Phục Linh có chút lạnh, giống như là trái tim bị người sống sờ sờ mổ ra ngoài, sau đó ném vào trong hầm băng, nội tâm lạnh triệt để như vậy, bóng dáng người kia từ từ càng lúc càng xa ở trong con ngươi của cô, cho đến khi biến mất.
Cô gào cũng gào qua, mắng cũng mắng qua, nhưng người kia vẫn không quay đầu lại.
Hiện tại cô cũng không lo lắng Tranh Tranh, Đồng lão gia nói như vậy, bé là cháu của ông ta, cuối cùng sẽ không đi hại cậu bé, nhưng cha đây? Rõ ràng hai tuần trước cô còn dò xét qua tin tức của bọn họ, mặc dù bọn họ vẫn còn ở trong bóng ma cô đã tử vong tìm không thấy lối ra, nhưng tóm lại cuộc sống không có vấn đề gì, cũng không tra được cha bị bệnh.
Vậy mà hôm nay, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?
Như vậy khẳng định chính là Đồng Hoa Điềm động tay chân rồi.
“Đồng Hoa Điềm, ông ta là tên cặn bã, ngụy quân tử.” Cửa bị đóng từ từ, trong nháy mắt Phục Linh gào thét ra tiếng sau cùng, tất cả oán khí và phẫn hận trong tim đều phát tiết ra ngoài.
“Đáng ghét!” Pằng một cái, trên mặt Phục Linh hiện lên dấu tay rõ ràng, người phụ nữ tóc vàng đứng ở trước mặt của Phục Linh, dáng vẻ dường như cực kỳ không nhịn được: “Thật sự muốn cắt đầu lưỡi của cô.”
“Tôi nhổ vào.” Một ngụm nước bọt phun lên mặt của người phụ nữ tóc vàng, Phục Linh nhìn chằm chằm bộ ngực gần như sắp nhảy ra mà nói: “Lão nương thật sự muốn cắt mimi của cô.”
Sắc mặt của người phụ nữ tóc vàng tái xanh, muốn đánh Phục Linh một cái tát, đúng lúc này cửa chính bị người ngoài kéo ra.
Tạm thời quen với bóng tối, ánh sáng lại kéo tới lần nữa, Phục Linh và mỹ nữ tóc vàng