Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324470

Bình chọn: 8.00/10/447 lượt.

nh đi về phía cửa chính sân bay, mà ngay vào lúc này, một người áo đen giống như thủ lĩnh đám người đi theo sau lưng Mạc Thiển Thiến đột nhiên tiến lên nói mấy câu, sau đó rời đi.

Mà một khúc nhạc đệm nhỏ, Phục Linh sơ ý cũng không nhìn thấy.

Cô chỉ vào đại sảnh sân bay, tìm đúng cơ hội xuống tay, nhưng bởi vì người ở sân bay thật sự quá nhiều, lắm thầy nhiều ma, rất khó xuống tay.

Khả năng cô còn chưa có động tác thực tế gì, có thể bị một đám đàn ông khiêng súng gắt gao nhìn chăm chú vào.

Có thể tiếp tục xuống tay, chỉ lqd là chết trước một lần mà thôi.

Phục Linh ho nhẹ một tiếng, đánh rụng ý nghĩ này trong lòng mình, mình còn

có ngày tháng tươi đẹp muốn trải qua, không cần tìm chết như vậy.

Chỉ một thoáng, một hồi tiếng quấy khóc ở sân bay, khiến tâm Phục Linh gắt gao níu chặt.

Bên cô mắt nhìn đi, liền phát hiện Tranh Tranh nằm khóc mãnh liệt ở trên

người Mạc Thiển Thiến, giống như đứa bé đau lòng đáng thương khi bị đoạt đi món đồ chơi.

Mà ánh mắt của Tranh Tranh, lại nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Phục Linh thầm kêu không tốt, khi nào thì ánh mắt trách móc của

đứa bé độc ác như vậy đây? Hiện tại nếu như bị người phát hiện, không

chừng muốn ăn mất, mà cũng theo phương hướng Tranh Tranh đang khóc nhìn, một đám người áo đen cũng theo ánh mắt Tranh Tranh nhìn sang.

"A ——"

"Xin lỗi." Âm thanh lạnh lùng truyền đến, người áo đen bên cạnh giả vờ nhìn

về trước, trở về đội ngũ, mà Phục Linh lại lqd như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng kia.

Có chút quen thuộc.

Hơn nữa đụng chạm vừa rồi cũng không phải là cái gì không giải thích được, mà thật sự cứu cô một mạng.

Phục Linh lâm vào trầm tư, mà lúc này đã xoát vé vào sân bay ——

Cũng không còn kịp suy nghĩ bị người bắt được nữa, bị người đánh chết gì nữa, Phục Linh xông tới ——

"Bùm ——" Tiếng súng vang lên ở đại sảnh sân bay trong nháy mắt, mọi người

đột nhiên kinh hoảng chạy trối chết ở trên mặt đất, nhanh chóng rời đi,

Phục Linh nghe tiếng phát súng kia thì run lên, nhưng thấy người áo đen

vừa rồi đụng cô, cầm súng trong tay hướng lên bầu trời nả một phát súng, rất nhanh sau đó ép buộc người áo đen thoạt nhìn giống như thủ lĩnh

trong đội ngũ.

Anh kẹp bả vai người, cũng không có uy hiếp gì, mà trực tiếp nổ súng bể đầu.

Mẹ nó, trâu bò.

Phục Linh không khỏi lớn tiếng kêu gọi ở trong lòng, lại cảm thấy bóng dáng

lăn lộn ở bên trong, bộ dáng kia và ngũ quan cực kỳ quen thuộc, sau đó

cô hoang mang sợ hãi xông tới.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao lqd tốc độ Đồng Trác Khiêm nhanh như vậy, chẳng lẽ cả đời cô đều phải chậm hơn anh sao?

"Đưa Mạc phu nhân vào sân bay, máy bay lập tức phải cất cánh."

Đúng, hiện tại đại sảnh rất rối loạn, nhưng gần ba phút sau chuyến bay lên

đường nhưng không nhận được một chút tin tức, vẫn tiếp tục cất cánh như

cũ.

Mạc Thiển Thiến bị người kéo đi về phía trong sân bay, lại

giật mình ngay tại chỗ, bà cố nén nước mắt thật lâu đột nhiên vội vàng

chảy xuống mà không kịp chuẩn bị, rơi trên mặt đất, lưu lại một vết nước đọng, bà lại không dám lộ ra.

Mang dùng súng đã là tội phạm, càng không nói điên cuồng giết người đây?

Con trai của bà, giờ khắc này, bà lại không dám la một tiếng, bị người dùng sức lôi đi, bà ôm lấy Tranh Tranh yên tĩnh trong ngực lại, sau đó lảo

đảo một chút, bị người vừa lôi vừa kéo lại gần sân bay.

"Tranh

Tranh." Giọng nói Phục Linh truyền ra ngoài, cô tiến lên thật nhanh, làm ngăn cản ở trước người đáng ghét, lập tức đuổi theo ——

Một thân thể cao lớn đột nhiên lại chắn lqd trước mặt cô, khiến cho cô bất ngờ không kịp chuẩn bị lui về phía sau một bước.

"Tiểu thư xinh đẹp, xin dừng bước."

Nhìn bóng dáng từ từ đi xa, Phục Linh đột nhiên hơi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Sau đó vừa dữ tợn mở mắt.

"Hôm nay bà đây không đá chết lão nhị của mày, mẹ kiếp bà đây theo họ mày!"

——

Nước mắt Mạc Thiển Thiến không cầm được chảy xuống, thậm chí càng ngày càng

mãnh liệt, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực không nhúc

nhích, hình như muốn khắc ghi dáng vẻ đứa bé vào trong lòng mình.

Người phụ nữ vừa rồi kia, dáng dấp người phụ nữ gọi đứa bé trong ngực y chang không khác con nhóc họ Mạnh, Trác Khiêm cũng tới, dáng dấp đứa nhỏ này

lại giống Trác Khiêm như vậy.

Mạc Thiển Thiến vừa cười, vừa khóc

vừa cười, xem ra rất tức cười, bị người xô đẩy dọc đường đi, sân bay

rộng rãi đang ở trước mắt.

Bà lại không muốn đi chút nào.

Dùng sức giãy giụa, dùng sức giãy giụa, lqd cũng không để ý có tác dụng gì.

"Như vậy cũng không tốt cho bà và đứa bé."

Có giọng nữ lười biếng vang lên.

——

Ầm ầm ——

Tiếng nổ thật to vang lên, máy bay cất cánh, gần như tất cả mọi người nhìn

chuyến bay một chút, Đồng Trác Khiêm vẫn không dừng lại động tác trong

tay, cuối cùng một quyền quật ngã một người cuối cùng, mà Phục Linh nhìn máy bay bay lên thì đã mất hồn.

Sau đó nghẹn ngào khóc lớn.

"Họ đi, đi rồi, vẫn đi ——"

Chuyến bay này chỉ tiếp một người, mà người kia là Mạc Thiển Thiến, điểm xuất phát là thủ đô, mà đến nơi nào, không ai biết.

——

"Tôi thật sự thật sự thật sự , thật sự không thích bạo lực." Ngườ


80s toys - Atari. I still have