
g những lời trong lòng, Nam Cung Thiếu Khiêm thoải mái rất nhiều. “Đúng rồi, em và anh hai không mấy hòa thuận đúng không?”
“Vẫn tốt mà! Chỉ có vậy!”
“Anh hai là như vậy, lạnh lùng như băng. Nhưng xin em hãy tin tưởng, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của anh ất, thực ra trong lòng của anh ấy rất ấm áp rất lương thiện.”
Uất Noãn Tâm nhịn không trừng mắt lên, Nam Cung Nghiêu lương thiện? Ấm áp? Những từ này so với con người anh không phải xa một trời một vực sao? Khách quan mà nói, anh quả thật là một người anh trai vô cùng có trách nhiệm, nhưng đối với cô thì thôi đi. Có một ngày anh đối với ‘âm áp lượng thiện’, cô sẽ lại cảm thấy có âm mưu gì đây.
“Có thể em sẽ cảm thấy anh đang nói tốt cho anh ất, nhưng anh chỉ hy vọng hai người có thể sống với nhau thật tốt.”
“Ưm! Em sẽ cố gắng!
Vậy em ra ngoài đây.” Uất Noãn Tâm đi đến cửa, lưu luyến nhìn bóng lưng của Nam Cung Thiếu Khiêm, vô số ánh nắng chói chang từ trên người anh chiếu ra, trong ánh sáng mặt trời đẹp đẽ đó, anh tựa như thiên sứ. Mặc dù anh đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng nội tâm đều trong sạch so với bất cứ ai.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cô sẽ nhớ đến chàng thiên sứ trẻ tuổi này đây! Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Nam Cung Nghiêu mang thuốc bổ đến
cho Nam Cung Thiếu Khiêm, anh coi như không nhìn thấy cô, đi ngang qua.
Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: “Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anh
ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại.”
“Là em ấy nói, hay cô nói?”
“Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vội
vàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?”
“Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm gián
đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!” Nói xong câu đó, Uất Noãn Tâm liền bỏ
đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quan
hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình là
một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất
của cô.
……………..
Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài ý muốn nhận được
điện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát,
được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô.
Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh tim
của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng cô
vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.
Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất Noãn Tâm, lập
tức nổi giận đùng đùng với cô. “Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như không
phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba cũng đâu tranh cử
thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuột
chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!”
“Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!”
“Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổng
tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồ
hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào.
Hai người đùng đẩy nhau. “Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách
sáo đâu!” “Cút….”
Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy đến. “Ở trong
bệnh viện cãi nhau
gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vào
đi!”
“Mẹ………..làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chết
đó!”
Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh Lung không lay
chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên giường bệnh, trên
tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng hái
như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏ
giọng gọi: “Ba!”
“Con đến rồi….” Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. “Ba còn tưởng con hận ba,
không muốn đến nhìn ba lần cuối!”
“Ba sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xa
nữa!” Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. “Con nhất định coi thường ba,
cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lại
hy sinh con, rất ích kỷ….nhưng mà…..đã dấn thân vào quan trường, ba cũng không
còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi ba
rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắng
các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình này
thôi!”
“Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Nam Cung Nghiêu.
Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anh
ta đi….”
“Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa….” Sự cầu xin đau khổ của ba, giống
như từng cây kim đâm vào tim cô.
“Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con p