
à sẽ bị anh chà đạp, chỉ là
không nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác vào đường cùng mới
cam tâm. Cô nhắm mắt lại. “Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua cho ba tôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó, Nam Cung Nghiêu
không nghĩ ngợi gì liền thét lên: “Đủ rồi! Nói với ba cô, ông ta không cần
chết!”
Anh muốn làm nhục cô, làm cho cô vì chính sự ngây thơ ngu ngốc của mình phải
trả giá. Nhưng lúc cô quỳ xuống trước mặt anh, trong lòng không thể nói được tại
sao lại có một trận tức giận vỡ ra, không đành lòng nhìn. “Cô ra ngoài đi!”
Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, nhưng cho dù khóe mắt đã đỏ ửng lên, Uất
Noãn Tâm cũng không để cho nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn
thấp hèn, không muốn ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, nhỏ giọng thì
thầm câu: “Cám ơn….”
Nam Cung Nghiêu châm một điếu thuốc, buồn chán phun khói ra, nhưng dường như
cũng không thể xua đi hết phiền não, ngay cả công việc cũng không có tâm trạng
làm tiếp. Cô càng ngày càng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, anh phải ngăn chặn
lại.
…………………
Uất Noãn Tâm dùng hết một ngày điều chỉnh lại tâm trạng, vào thứ hai của ngày
thứ ba, cô phải đến công ty báo danh. Cô được phân đến bộ phận pháp luật, có
trách nhiệm xử lý những tranh chấp kinh tế giữa ‘Hoàn Cầu’ với những công ty tư
nhân khác.
Trong bộ phận tổng cộng có mười người, nam nữ ngang nhau. Bản thân là một
luật sư, bộ mặt rất quan trọng, đặc biệt là một công ty lớn như Hoàn Cầu, bởi
vậy cả một bộ phận đều toàn trai tài gái sắc. Lúc Uất Noãn Tâm đã cải trang bước
vào báo danh, giống như một con vịt xấu xí rơi xuống hồ thiên nga, chịu sự khinh
miệt.
“Cô là đồng nghiệp mới hả, tôi còn tưởng là một mỹ nữ chứ!” Một nam luật sư
trong số đó không hề khách sáo cất tiếng nói.
“Người ta dựa vào năng lực, không dựa vào khuôn mặt!” Nữ luật sư cũng cười
“ha ha”.
“Các người như vậy là không có đức nha, truyền ra ngoài nói đám luật sư chúng
ta thường xuyên ma cũ bắt nạt ma mới…..”
Vài người không lo sợ gì châm chọc, nghĩ cũng không có lòng nghe Uất Noãn Tâm
giới thiệu, cô chỉ nói đơn giản một cái tên, rồi sửa sang lại bàn làm việc của
mình.
Bởi vì cô là người mới, tạp vụ lớn nhỏ trong phòng như quét nhà, mua đồ dùng,
trà chiều đều đổ lên vai của cô, cứ như cô là một em gái tạp vụ vậy. Chỉ có buổi
tối về nhà, mới được nghỉ ngơi, thức đêm làm quen với những vụ án gần đây của
công ty.
Làm việc không đến một tuần, buổi sáng vừa đến công ty, liền nghe đồng nghiệp
đồn chuyện bát quái, nói quản lý bị cách chức rồi, một quản lý mới sắp được điều
đến, nghe nói là có quan hệ gì đó với quản lý cấp cao của công ty.
Uất Noãn Tâm chỉ nghe, không tham gia bàn luận, dù sao đây cũng không phải là
phạm vi cô có thẩm quyền giải quyết, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ
rồi. Nhưng cô không nghĩ đến, quản lý mới và cô rất có quan hệ với nhau, mà còn
là quan hệ không thể trốn tránh được!
“Hi, xin chào mọi người, tôi là quản lý mới của mọi người Uất Linh Lung, mọi
người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Amanda cũng được.” Quần áo đồ dùng mới
toanh của hãng Chanel, phong thái xinh đẹp của Uất Linh Lung xuất hiện ở ngay
cửa.
Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, nở nụ cười
khô
ng có ý tốt, da đầu run lên. Nam Cung Nghiêu sợ cô không đủ thê thảm, cố
ý muốn chỉnh cô đến chết sao?
“Ủa, cô không phải là….”
“Thiên kim ngài thị trưởng sao?”
Các đồng nghiệp trước hết là kinh ngạc một hồi, sau đó lập tức cũng hiểu được
ẩn ý bên trong. Chị vợ của tổng tài, tất nhiên phải ‘chiếu cố’ rồi, đây cũng là
điều hiển nhiên thôi. Phía sau vộ vàng chen chúc chạy lên, tranh giành bợ đít
của cô ta.
“Cô so với trên truyền hình còn xinh đẹp hơn nha…….”
“Có cô làm quản lý của chúng tôi, thực lấy làm vinh hạnh…….”
“Không ngờ cô là luật sư, người ta thường nói tài mạo song toàn nha…….”
Uất Lung Linh vốn là một người đàn bà coi trọng hư vinh, những lời này khi cô
nghe vào cực kỳ hưởng thụ, ngoài mặt lại tỏ ra rất khiêm tốn. “Làm gì có! Hy
vọng mọi người coi quản lý như tôi, như những người khác là được…..”
………….
Cả người Uất Noãn Tâm nổi hết da gà, giọng nói của cô ta có cần điệu đà như
vậy không? Hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ mặt hung thần độc ác, kiêu ngạo
và ngang ngược với nhau, diễn xuất quá tuyệt vời rồi! Điểm này, cô ta và Nam
Cung Nghiêu quá hợp rơ với nhau.
Uất Linh Lung từ trong đám người đang tâng bốc, nhàn nhãn đi đến bàn làm việc
của mình, rất đắc ý liếc nhìn Uất Noãn Tâm, vô cùng hống hách. “Cô, bước vào đây
cho tôi!”
Uất Noãn Tâm đã đoán được chuyện đầu tiên cô ta sẽ làm chính là khai đao với mình, nghe lệnh đi theo vào phòng. “Có chuyện gì sao?”
Uất Lung Linh quăng túi xánh hàng hiệu qaua một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, rất khinh thường quét mắt nhìn cô. “Đây là thái độ đối với cấp trên của cô sao?”
“Vậy cô hy vọng thái độ của tôi sẽ như thế nào?”
“Trông khuôn mặt của cô, tôi nhìn thật ghê tởm! Trang điểm thành bộ dạng quỷ đó, là muốn người khác đồng tình sao? Như